Thứ Hai, 27 tháng 10, 2014

Tóc huyền giũa phố - Thơ TRẦN NGỌC HƯỞNG










Tóc huyền giũa phố

* Thơ TRẦN NGỌC HƯỞNG


.
Tóc em bỏ xõa vai tròn.
Suối nguồn sóng lượn lưng thon dịu dàng.
Tóc thơm gắng nhé ngủ ngoan,
Mở lòng trước mọi hợp tan vô thường

Thả bay nghìn sợi vấn vương,
Vẫn không lấm bụi phố phường phù hoa.
Bao năm mưa nắng thực thà,
Sớm vào chợ sớm chiều ra chợ chiều

Tóc thề mộng góp bao nhiêu,
Thiếp hồng luống cuống mùa yêu lỡ làng
Hai mươi năm lẻ dở dang
Có tương tư ánh trăng vàng ngõ quê.

Sợi buồn sợi tủi tái tê,
Tóc thơm một nẻo đi về cùng con
Tưởng chừng tượng đá sườn non,
Tháng ngày đứng đợi mỏi mòn trúc xinh

Rẻ đôi bờ tóc mong manh,
Lời ru con dưới cội tình ngắt ngang
Chao ôi quá đỗi bàng hoàng,
Má hồng một kiếp đa mang lâu rồi

Mắt em thăm thẳm như trời..,
Ngàn năm cá quẫy mỏi đuôi sông dài.
Tóc che rợp cả hồn ai,
Buồn đâu là rượu mà say như là…


Trần Ngọc Hưởng
Trần Ngọc Hưởng
thieu_nu_toc_roi_bay
Tóc huyền giữa phố
Tóc em bỏ xõa vai tròn.
Suối nguồn sóng lượn lưng thon dịu dàng.
Tóc thơm gắng nhé ngủ ngoan,
Mở lòng trước mọi hợp tan vô thường
Thả bay nghìn sợi vấn vương,
Vẫn không lấm bụi phố phường phù hoa.
Bao năm mưa nắng thực thà,
Sớm vào chợ sớm chiều ra chợ chiều

Tóc thề mộng góp bao nhiêu,
Thiếp hồng luống cuống mùa yêu lỡ làng
Hai mươi năm lẻ dở dang
Có tương tư ánh trăng vàng ngõ quê.
Sợi buồn sợi tủi tái tê,
Tóc thơm một nẻo đi về cùng con
Tưởng chừng tượng đá sườn non,
Tháng ngày đứng đợi mỏi mòn trúc xinh
Rẻ đôi bờ tóc mong manh,
Lời ru con dưới cội tình ngắt ngang
Chao ôi quá đỗi bàng hoàng,
Má hồng một kiếp đa mang lâu rồi
Mắt em thăm thẳm như trời..,
Ngàn năm cá quẫy mỏi đuôi sông dài.
Tóc che rợp cả hồn ai,
Buồn đâu là rượu mà say như là…

Thơ gửi tặng em
Anh làm thơ gửi tặng em,
Cứ như đất lặng trời êm … bão về
Sấm rền biển sóng đam mê,
Từ bên anh bão tràn về bên em
Sài gòn nỗi nhớ dịu êm,
Đã thành nỗi nhớ ngọt mềm lòng anh
Tình yêu món lạ trời hành,
Khiến người bạc tóc thành anh dại khờ
Gặp rồi dù thực hay mơ,
Cũng đưa nhau nhau đến tận bờ chiêm bao
Bài thơ lục bát ngọt ngào,
Lời tình nhè nhẹ tan vào bão dông
Cuốn theo ngày tháng phiêu bồng,
Tầm xuân biếc nụ nhớ mong mới vừa.
Tay cùng bế nắng bồng mưa,
Nụ cười thắm lại bao mùa tàn phai.
Ngủ ngoan nhé giọt sương mai,
Cho anh soi bóng chạm vai một lần.
Dẫu là một thoáng phù vân,
Cũng cho nhau chút trong ngần tình yêu.
Trần Ngọc Hưởng

Chủ Nhật, 26 tháng 10, 2014

Thơ gửi tặng em - TRẦN NGỌC HƯỞNG



Thơ gửi tặng em

* TRẦN NGỌC HƯỞNG




Anh làm thơ gửi tặng em,
Cứ như đất lặng trời êm … bão về
Sấm rền biển sóng đam mê,
Từ bên anh bão tràn về bên em

Sài gòn nỗi nhớ dịu êm,
Đã thành nỗi nhớ ngọt mềm lòng anh
Tình yêu món lạ trời hành,
Khiến người bạc tóc thành anh dại khờ

Gặp rồi dù thực hay mơ,
Cũng đưa nhau nhau đến tận bờ chiêm bao
Bài thơ lục bát ngọt ngào,
Lời tình nhè nhẹ tan vào bão dông

Cuốn theo ngày tháng phiêu bồng,
Tầm xuân biếc nụ nhớ mong mới vừa.
Tay cùng bế nắng bồng mưa,
Nụ cười thắm lại bao mùa tàn phai.

Ngủ ngoan nhé giọt sương mai,
Cho anh soi bóng chạm vai một lần.
Dẫu là một thoáng phù vân,
Cũng cho nhau chút trong ngần tình yêu.

Trần Ngọc Hưởng

Thứ Bảy, 18 tháng 10, 2014

Ngồi giữa rạ rơm

Posted: 19/10/2014 in Thơ, Trần Ngọc Hưởng
Trần Ngọc Hưởng
ra_rom
Chạnh thương ai gã nhà quê,
Thõng chân ngồi giữa bộn bề rạ rơm
May còn sợi khói đồng thơm,
Mùi hương bùn đất bồn chồn lòng ai
Tha hương bao tiếng thở dài,
Đi qua bao tháng bao ngày long đong.
Cảm thương ai kiếp phiêu bồng,
Mùa về cu đất sẻ đồng reo ca

Bỏ làng trọn chục năm xa,
Về đây mảnh đất ông bà hồn thiêng
Nổi chìm còn mất nhớ quên,
Sông duềnh lên, sóng duềnh lên … rì rầm
Đồng vàng còn nhớ mùa trăng,
Vườn xanh còn nhớ bóng hằng đêm xưa
Tuổi đời đã xế quá trưa,
Tình quê vẫn mãi mãi vừa sớm mai
Mù u hóa kiếp lăn dài,
Về tìm lại thoáng hương phai đầu đời.
Còn bao lần nữa ai ngồi,
Thương bên lở, nhớ bên bồi … rạ rơm
Trần Ngọc Hưởng

Thứ Năm, 16 tháng 10, 2014

Sợi khói đồng thơm- Lục bát cho em - Thơ TRẦN NGỌC HƯỞNG



Sợi khói đồng thơm - Lục bát cho em

* Thơ TRẦN NGỌC HƯỞNG


Sợi khói đồng thơm


Chạnh thương ai gã nhà quê,
Thõng chân ngồi giữa bộn bề rạ rơm
May còn sợi khói đồng thơm,
Mùi hương bùn đất bồn chồn lòng ai

Tha hương bao tiếng thở dài,
Đi qua bao tháng bao ngày long đong.
Cảm thương ai kiếp phiêu bồng,
Mùa về cu đất sẻ đồng reo ca

Bỏ làng trọn chục năm xa,
Về đây mảnh đất ông bà hồn thiêng
Nổi chìm còn mất nhớ quên,
Sông duềnh lên, sóng duềnh lên … rì rầm

Đồng vàng còn nhớ mùa trăng,
Vườn xanh còn nhớ bóng hằng đêm xưa
Tuổi đời đã xế quá trưa,
Tình quê vẫn mãi mãi vừa sớm mai

Mù u hóa kiếp lăn dài,
Về tìm lại thoáng hương phai đầu đời.
Còn bao lần nữa ai ngồi,
Thương bên lở, nhớ bên bồi … rạ rơm


Lục bát cho em


Anh viết tặng em bài lục bát,
Chữ câu vần điệu … chỉ còn tên.
Dán vào inbox em liền thuộc,
Anh khấp khởi mừng … chút nữa quên.

Cái tựa bài thơ chưa thể đặt,
Mà em đọc hiểu, có sao đâu.
Bốn mươi năm những gì chưa nói,
Thì nói … coi như mới khởi đầu.

Mà khởi đầu nào không thấy khó,
Bởi ai không biết khởi đầu nan.
Lời tình đâu dễ chi bày tỏ,
Lại nữa tim yêu đập trễ tràng

Xế muộn duyên gì mà gặp gỡ,
Trăm năm đành gửi chút lòng đây
Chao ôi chữ nghĩa còn chi nữa,
Gói cả vào trong tặng vật này

Bài thơ lục bát anh chừa tựa
Muốn để nhờ em đặt lấy tên
Tận đáy lòng anh anh vẫn nghĩ
Tuyệt vời lục bát tuyệt vời em


Trần Ngọc Hưởng

Thứ Hai, 6 tháng 10, 2014

Thục Mỵ Châu

Posted: 07/10/2014 in Thơ, Trần Ngọc Hưởng
Trần Ngọc Hưởng
trong_thuy-my_chau
Trọng Thủy năm nào cưới Mỹ Châu,
Âm mưu đã sẵn ẩn trong đầu
Nỏ thần lừa lấy rồi đi biệt
Đẩy hạnh phúc chìm đáy biển sâu
Mỵ Châu buổi ấy đường ra biển,
Tựa bóng cha yêu vẻ thất thần
Lông ngỗng rải đều theo dấu ngựa,
Cho chồng lần vết nối theo chân

Cha già sao hiểu lòng con trẻ
Xã tắc tối cao buộc đoạn tình 
Rút kiếm đâm con cho máu thắm
Nhuộm hồng oan khuất biển khơi xanh
Trọng Thủy có lần theo bước vợ,
Loa thành nước giếng ngọc lung linh?
Hay dân gian quá yêu công chúa
Mà bịa thêm cho đẹp cuộc tình!
Truyện xua đọc lại càng thương cảm,
Ngưỡng mộ vô vàn Thục Mỵ Châu
Biết nói gì đây trang tố nữ,
Tình yêu cuồng nhiệt đặt trên đầu…
Trần Ngọc Hưởng

Chủ Nhật, 5 tháng 10, 2014



    
Mỵ Châu - Thơ TRẦN NGỌC HƯỞNG

























Mỵ Châu

* Thơ TRẦN NGỌC HƯỞNG



Trọng Thủy năm nào cưới Mỹ Châu,
Âm mưu đã sẵn ẩn trong đầu
Nỏ thần lừa lấy rồi đi biệt
Đẩy hạnh phúc chìm đáy biển sâu

Mỵ Châu buổi ấy đường ra biển,
Tựa bóng cha yêu vẻ thất thần
Lông ngỗng rải đều theo dấu ngựa,
Cho chồng lần vết nối theo chân

Cha già sao hiểu lòng con trẻ
Xã tắc tối cao buộc đoạn tình
Rút kiếm đâm con cho máu thắm
Nhuộm hồng oan khuất biển khơi xanh

Trọng Thủy có lần theo bước vợ,
Loa thành nước giếng ngọc lung linh?
Hay dân gian quá yêu công chúa
Mà bịa thêm cho đẹp cuộc tình!

Truyện xua đọc lại càng thương cảm,
Ngưỡng mộ vô vàn Thục Mỵ Châu
Biết nói gì đây trang tố nữ,
Tình yêu cuồng nhiệt đặt trên đầu…


Trần Ngọc Hưởng

Thứ Năm, 2 tháng 10, 2014

Lục bát tình - Thơ TRẦN NGỌC HƯỞNG





Lục bát tình


* Thơ TRẦN NGỌC HƯỞNG


Ngại gì gần lại đây em,
Cuối đời gặp được người quen đầu đời.
Thời son trẻ bặt tăm hơi,
Nồng nàn nắng quái lại thời tàn niên.

Mịt mờ đâu cõi nhớ quên,
Em là hương muộn lửa nhen bếp hừng.
Mượn câu lục bát bập bùng,
Ru cho thắm lại trẻ trung môt thời…

Giấc mơ hồng cuối chân trời,
Cho ta hát mãi lại lời xuân xanh
Gió đồng thơm gió kinh thành,
Liu riu than đượm mùa tình ngẩn ngơ

Tay mình vịn một dây tơ,
Lòng mình quả chín hững hờ ẩn sau.
Mời nhau cạn chén bể dâu,
Hân hoan xẻ nửa nỗi sầu chia đôi.

Em cho ta thấy ngày vui,
Thấy đêm ngắn lại thấy đời dài thêm
Một lần nhen bếp hồng lên,
Thấy trời đất rộng mông mênh … bao lần


Trần Ngọc Hưởng