Trần Ngọc Hưởng
Đường phố Sài Gòn
Direk Kingnok
Khoảng khắc Sài gòn
Sài gòn cơm áo bơ phờ,Có em ríu rít chuyện thơ, chuyện đời.
Bí bầu là bí bầu ơi,
Anh thương khoảng khắc rong chơi Sài gòn
Cà phê nhấm nháp quán ngon,
Trà hoa cúc đẫm chuỗi hôn đậm đà.
Suối nguồn vô tận thi ca,
Môi hồng khoe thắm nhụy hoa mặn nồng
Ngọt tê đầu lưỡi mật ong,
Ngỡ đang tắm lại dòng trong đầu đời.
Mượt mà biết mấy tình ơi!
Sóng vai cùng với đất trời nguyên xuân
Kéo mơ xa lại mộng gần,
Trái tình chín rũ trong ngần thực hư.
Tầm duyên xanh nụ tương tư,
Lòng dưng không bỗng ngất ngư hương nồng.
Có nhiều khi cũng là không,
Anh đầu bạc tóc mà lòng tưởng như…
Bóng chiều vàng nắng sương mù,
Hồng nhan nở nụ phù du Sài gòn
Ngựa đòi về dinh.
Sài gòn khói bụi nhiêu khê,Thơ anh đón ngựa ô về rước em.
Leng keng lục lạc tận thềm,
Kiệu vàng lá dặm búp sen đồng thòa
Từ câu ca cũ bước ra,
Ngỡ như, lại ngỡ như là … tới đây.
Mà nghe móng gõ mê say,
Cái câu ca ấy … của ngày xa xôi
Cái câu lý của hai người,
Trăm năm móng ngựa gõ lời hân hoan:
“ Ngựa ô anh thắng kiệu vàng,
Anh tra khớp bạc đưa nàng về dinh”*
Ru em hát dưới cội tình,
Dập dồn trống thúc thình thình … ngựa say.
Mà mê mẩn mãi những ngày
Ngựa ô gõ móng vơi đầy lòng ta
Bổng trầm nhịp phách, lời ca,
Gừng cay muối mặn thật thà, em ơi
Sài gòn còn chỉ hai người,
Đinh tai móng ngựa gõ đòi về dinh.
* Ca dao
Trần Ngọc Hưởng