Trần Ngọc Hưởng
Cởi trần ra chẳng ngại ngần,
Sài gòn ơi phút tình xuân cuộn trào.
Thật mà đâu phải chiêm bao,
Bên anh, em đã tựa vào lòng anh.
Cởi trần ra gặp chính mình,
Đang làm mới một chút tình đã xưa
Môi yêu như dính phải bùa,
Lắc lay quả bí, đung đưa quả bầu.
Cởi trần ra bén hơi nhau,
Má xuân hôn mãi nụ đầu giêng hai.
Trêu ngươi kìa nốt ruồi ai,
Cỏ non xanh rợn tình hoài thẳm sâu.
Cởi trần ra thấy tận đâu,
Đường đi không đến đổi sầu làm vui.
Ôm nhau bất chợt rụng rời,
Ta yêu em giữa muôn người thế gian
Sài gòn phố xá ngổn ngang,
Cảm ơn em đã dịu dàng chân quê.
Tháng ngày cơm áo nhiêu khê,
Thong dong là phút anh về bên em
Trần Ngọc Hưởng
Nguồn: Tác giả gửi
Thứ Tư, 29 tháng 4, 2015
Chủ Nhật, 26 tháng 4, 2015
Nụ đầu giêng hai - Thơ TRẦN NGỌC HƯỞNG
* Thơ TRẦN NGỌC HƯỞNG
Cởi trần ra chẳng ngại ngần,
Sài gòn ơi phút tình xuân cuộn trào.
Thật mà đâu phải chiêm bao,
Bên anh, em đã tựa vào lòng anh.
Cởi trần ra gặp chính mình,
Đang làm mới một chút tình đã xưa
Môi yêu như dính phải bùa,
Lắc lay quả bí, đung đưa quả bầu.
Cởi trần ra bén hơi nhau,
Má xuân hôn mãi nụ đầu giêng hai.
Trêu ngươi kìa nốt ruồi ai,
Cỏ non xanh rợn tình hoài thẳm sâu.
Cởi trần ra thấy tận đâu,
Đường đi không đến đổi sầu làm vui.
Ôm nhau bất chợt rụng rời,
Ta yêu em giữa muôn người thế gian
Sài gòn phố xá ngổn ngang,
Cảm ơn em đã dịu dàng chân quê.
Tháng ngày cơm áo nhiêu khê,
Thong dong là phút anh về bên em
Trần Ngọc Hưởng
Đăng ký:
Bài đăng (Atom)