Trần Ngọc Hưởng
Nỗi gì thiếu em
Anh còn gì nữa ngoài em?Hiu hiu bóng ngã chiều lên gọi ngày.
Ôm nhau tròn một vòng tay,
Cảm ơn đất rộng trời dày bao dung
Có gì từ nhịp tim rung,
Trong hữu hạn, có vô cùng … đó thôi!
Gánh tình em quẩy đến nơi,
Reo vui ngày tháng tuyệt vời tuổi anh.
Bao phen giũ bụi thị thành,
Hóa đôi bướm lạ đậu nhành phù dung.
Thở chung nhịp thở mặn nồng,
Mượn thơ lót gót phiêu bồng rong chơi.
… Để rồi đơn lẻ ngậm ngùi,
Ngồi đây chỉ một mình tôi … muôn trùng!
Mơ màng đâu đất tạm dung,
Với bao kỷ niệm đã từng nâng niu.
Thương tôi bước trật bước trèo,
Thân cò bì bõm liêu xiêu ích gì?
Men vui đọng mãi vành ly,
Làm sao tôi cạn nỗi gì thiếu em!
Chat yêu
Nghiêng đời nửa bóng em đâu?Lấy tình thơ nối nhịp cầu chiêm bao
Cho anh hôn nhẹ má đào,
Mặn nồng tình đượm thuở nào lên ngôi
Nụ hôn say phút tuyệt vời,
Tình như sợi khói chơi vơi quên sầu.
Cho anh cỏ mượt gối đầu,
Mây thơm đắp mặt ngó đâu cũng tình.
Màn hình chỉ một chấm xanh,
Một khung chat đủ chúng mình phiêu du.
Lắng sâu vào cõi sa mù,
Trái tim vứt phá ngục tù thăng hoa.
Em cho thêm nét đậm đà
Khơi lên lửa bếp thơ ca gió lồng
Bước chân trải rộng hoài mong,
Hôn nhau một thoáng hương nồng ngỡ như…
Tình yêu một cõi thực hư,
Tứ thơ vọng phía tuyệt mù quán trưa.
Ru em ngủ giấc rèm thưa,
Quên bao cay đắng chát chua đời mình.
Chấm lá
Giao diện nàng Face book,Chấm lá nhỏ dập dờn.
Sâu vào đêm hun hút,
Tô thẫm nét cô đơn.
Ba giờ, trời chưa sáng,
Giấc ngủ trốn tìm em.
Một mình “on” trên mạng,
Ru nỗi buồn dịu êm
Cupic – mũi tên thần
Vô cớ đánh thức anh
Trao vòng tròn số phận
Một chấm lá long lanh
Bước ra từ trang ảo,
Em thật! Không thể ngờ
Đẩy anh vào tâm bão,
Đến giờ còn lơ ngơ…
Trăm tiếng yêu mãnh liệt.
Chẳng thể nói thành lời.
Trăm khúc tình anh viết.
Có là gì em ơi!
Quán vắng trưa ngây dại,
Em mịn màng tóc tơ.
Người về, hương ở lại,
Ấp vào anh như mơ.
Bắt định mệnh phải hứa,
Góc quán cũ an lành.
Cho anh còn gặp nữa,
Nàng Facebook chấm xanh …
Trần Ngọc Hưởng