Thứ Ba, 26 tháng 1, 2016

Tuyết - Thơ TRẦN NGỌC HƯỞNG









Tuyết

* Thơ TRẦN NGỌC HƯỞNG



Mịt mờ trời phố vắng,
Gió sắc xẻ da người.
Mình em trong tuyết trắng,
Giữa bóng chiều đang rơi.


Bất chợt mà em nhớ,
Sài gòn nắng lung linh.
Tay trong tay xuống phố,
Ngồi quán với người tình.


Sài gòn luôn giàu nắng,
Mưa gió cũng rất giàu,
Mà tuyết rơi thì chẳng,
Dầu dâu biển đến đâu.


Sài gòn ta đã có,
Bao trận nắng mưa hôn
Giọt cà phê chậm nhỏ
Lòng đủ thấy bồn chồn


Người đi đầu ngọn tuyết,
Kẻ ở cuối đường mây
Nhớ nhau nhiều chỉ biết,
Châm bẩm vào trang phây.


Chiều tàn trên phố lạ,
Tuyết phủ rặng thông xa.
Một trời đầy buốt giá,
Đâu bóng dáng quê nhà?


Nửa vòng hơn trái đất,
Hỏi tuyết trắng lạnh lùng.
Anh gửi chùm nắng mật,
Hong lòng em ấm không?


Trần Ngọc Hưởng