Em về với biển - Thơ TRẦN NGỌC HƯỞNG
* Thơ TRẦN NGỌC HƯỞNG
Trước biển
Biển ngực trần khao khát,
Sóng lùi xuống chồm lên
Dạt dào ôm bãi cát,
Khỏa lấp vết chân mềm
Nồng nàn mà lặng lẽ,
Giấu biển trong mắt mình
Một mảnh hồn thơ trẻ,
Say hoài sóng biển xanh.,
Biển cồn cào thả sóng,
Em cồn cào tơ vương.
Thực hòa chung với mộng
Ngây ngất một cánh buồm
Biển gửi tình vào sóng,
Em gửi tình vào thơ
Bãi cát trưa cháy bỏng,
Bọt tung trắng bến bờ.
Dáng em tuy bé nhỏ,
Giữa rộng lớn dòng đời
Đối diện em anh ngỡ
Trước muôn trùng biển khơi …
Sóng tình yêu
Chợt về bên biển lớn,
Em nhỏ đến vô cùng
Ngỡ mình con ốc ấy,
Trèo trợt giữa mông lung.
Ngỡ mình là bọt nước ,
Hòa với sóng muôn trùng
Nhỏ nhoi thôi hạt cát
Tan giữa biển bao dung.
Em về bên biển lớn,
Từng đợt sóng triều lên.
Đâu bến bờ ngây dại
Phút nào chịu lặng yên!
Sóng khép vòng hoan lạc,
Ngực non biển phập phồng.
Khôn cạn cùng mạch chảy,
Cuộn về tâm bão giông
Dập dềnh con ốc nhỏ,
Chênh chao với thủy triều
Mặt em nhòa mặt biển,
Tràn ngập sóng tình yêu
Biển
Ngước nhìn ra biển rộng
Sóng lớn dập vô hồi.
Bờ cát trưa sôi bỏng
Khúc mê tình chẳng nguôi
Hôn hoài bờ cát trắng,
Rút cạn lại tràn dâng.
Bạc đầu nhưng sóng vẫn,
Dào dạt tuổi thanh xuân.
Biển muôn đời vẫn trẻ,
Nồng mặn với tình yêu.
Dữ dằn hay lặng lẽ,
Cũng mãnh liệt đến điều.
Biển thét gào thao thức,
Khúc mê tình đắm say.
Cơn cuồng phong ngây ngất,
Bờ cát mịn phả đầy.
Biển giống em, huyền bí,
Sâu xa đến tột cùng
Sóng vỗ bờ bền bĩ,
Biết anh hiểu em không?
Trần Ngọc Hưởng