Thứ Ba, 31 tháng 12, 2013

Rượu quê

Posted: 01/01/2014 in Thơ, Trần Ngọc Hưởng
Trần Ngọc Hưởng
nghieng_bau_rot_ruou
Cất từ hạt nếp Gò Đen,
Nước sông Vàm Cỏ hóa men rượu nồng.
Trời mênh mông, đất mênh mông,
Mưa chiều nắng sớm phiêu bồng rượu quê.

Gặp em ngày tết ta về,
Cạn ly tay dỗ giấc quê la đà.
Tưởng cầm một khúc dân ca,
Gừng cay muối mặn em là rượu quê.
Cỏ may ánh mãi lời thề,
Nửa đời xa, chút hương quê… vẫn nồng.
Nghĩa tình thơm hạt nếp đồng,
Để ai mắc võng đôi dòng sông quê.
Gập ghềnh sau cuộc tỉnh mê,
Tha hương mỏi bước lại về chốn đây.
Cầm tay một chút men cay,
Tình nồng như rượu… ta say bồng bềnh.
Ngỡ mình lú tuổi quên tên,
Nghe chăng bao nỗi niềm riêng ùa về.
Mời nhau cạn chén tình quê,
Có em ngồi rót tràn trề mùa xuân.
Trần Ngọc Hưởng

Thứ Hai, 30 tháng 12, 2013

















DẤU TÀN PHAI - Thơ TRẦN NGỌC HƯỞNG-




DẤU TÀN PHAI



Bạc không còn sợi tóc xanh,
Tiếc thương mấy cũng phải đành thế thôi.
Đen dòn tóc nhuộm dẫu tươi,
Vẫn tàn héo nét ngậm ngùi đẩu đâu


Tuổi già đến đã từ lâu,
Trong từng sợi nhỏ tóc sâu giấu mình,
Phù du một kiếp nhân sinh,
Trăm năm thoáng chốc bóng hình trả vay


Từ tay trắng đến trắng tay
Biết còn để lại gì đây cho người
Tóc tơ từ sắc non tươi
Đến màu nhuộm thấm đẫm mùi phong sương


Vui sao sánh nổi với buồn,
Từ ta lạc giữa muôn phương bụi hồng
Có nhiều khi cũng là không,
Gừng cay muối mặn nhủ lòng sống vui.


Được thua chi cũng một đời,
Bảy mươi tóc bạc vai xuôi lưng gầy
Còn chăng hương nhụy thơ ngây,
Cho ta tìm lại nét mày em cong


Trần Ngọc Hưởng

Chủ Nhật, 22 tháng 12, 2013

Gửi Mẹ quê hương Posted: 23/12/2013 in Thơ, Trần Ngọc

Gửi Mẹ quê hương

Posted: 23/12/2013 in Thơ, Trần Ngọc Hưởng
Trần Ngọc Hưởng
me_gia9
Rạ rơm thơm một con đường,
Cầm tay nỗi vấn niềm vương ta về.
Ấm nồng đâu một mái quê.
Một dòng tóc bạc tư bề gió bay.
Trong mơ mẹ vẫn hao gầy,
Bao năm rồi giọt lệ đầy khôn vơi.
Các con máu thịt rã rời,
Bếp nghèo khó tránh rét trời căm căm.

Trăng mờ lạnh chỗ mẹ nằm,
Mưa dầm nắng dãi âm thầm khói hương.
Vuông nhà xưa quạnh quẽ buồn,
Chùa xa nghèn nghẹn tiếng chuông đổ đầy.
Ta về đứng lặng nơi đây,
Chắt khô hạt lệ khóc ngày đoàn viên.
Hiểu lòng mẹ vẫn mông mênh,
Cho dầu rời rã anh em cho dầu.
Mẹ quê hương vẫn trên đầu,
Rạ rơm vượt mọi bể dâu cõi người.
Đò neo bến vắng ta ngồi,
Rạ rơm thơm tiếng gọi mời đâu đây…
Trần Ngọc Hưởng

Gửi Mẹ quê hương

Gửi Mẹ quê hương- Thơ TRẦN NGỌC HƯỞNG

Gửi Mẹ quê hương



* Thơ TRẦN NGỌC HƯỞNG




Rạ rơm thơm một con đường,
Cầm tay nỗi vấn niềm vương ta về.
Ấm nồng đâu một mái quê.
Một dòng tóc bạc tư bề gió bay.

Trong mơ mẹ vẫn hao gầy,
Bao năm rồi giọt lệ đầy khôn vơi.
Các con máu thịt rã rời,
Bếp nghèo khó tránh rét trời căm căm.

Trăng mờ lạnh chỗ mẹ nằm,
Mưa dầm nắng dãi âm thầm khói hương.
Vuông nhà xưa quạnh quẽ buồn,
Chùa xa nghèn nghẹn tiếng chuông đổ đầy.

Ta về đứng lặng nơi đây,
Chắt khô hạt lệ khóc ngày đoàn viên.
Hiểu lòng mẹ vẫn mông mênh,
Cho dầu rời rã anh em cho dầu.

Mẹ quê hương vẫn trên đầu,
Rạ rơm vượt mọi bể dâu cõi người.
Đò neo bến vắng ta ngồi,
Rạ rơm thơm tiếng gọi mời đâu đây…


Trần Ngọc Hưởng