Chủ Nhật, 14 tháng 6, 2015



Thơm nồng giấc quê

Posted: 14/06/2015 in Thơ, Trần Ngọc Hưởng
Trẩn Ngọc Hưởng
thieu_nu_xuong_xe_tho_mo
Thơ ai lốc cốc gọi về,
Ngựa ô móng gõ hồn quê một thời.
Gập ghềnh khúc lục bát ơi!
Bao năm ngỡ đã quên rồi từ lâu
Ngổn ngang trăm lối rối nhàu,
Muôn phương quê biết về đâu mịt mờ
Đã đi vào nhạc vào thơ,
Ngựa ô ơi thật bất ngờ, phải không?

Thơ khua lục lạc bờm rung
Cuốn theo vó ngựa phiêu bồng nước non
Cái câu lý ấy bồn chồn,
Dấu xưa thổ mộ quanh hồn ngược xuôi.
Lửa hương từ bén duyên người,
Đã nghe cháy bỏng cuối trời lãng du.
Thơ ai đánh thức ngựa ô,
Âm thanh điệu lý bất ngờ về đây!
Em nâng hạnh phúc lên tay,
Âm vang móng gõ chiều nay ngựa về.
Mượn bài lục bát say mê,
Thơ ai dỗ lại giấc quê thơm nồng
Trẩn Ngọc Hưởng

Sáng tạo org

Thứ Tư, 10 tháng 6, 2015


THƠM NỒNG GIẤC QUÊ – Thơ Trần Ngọc Hưởng

Thơ ai lốc cốc gọi về,
Ngựa ô móng gõ hồn quê một thời.
Gập ghềnh khúc lục bát ơi!
Bao năm ngỡ đã quên rồi từ lâu
Ngổn ngang trăm lối rối nhàu,
Muôn phương quê biết về đâu mịt mờ
Đã đi vào nhạc vào thơ,
Ngựa ô ơi thật bất ngờ, phải không?
Thơ khua lục lạc bờm rung
Cuốn theo vó ngựa phiêu bồng nước non
Cái câu lý ấy bồn chồn,
Dấu xưa thổ mộ quanh hồn ngược xuôi.
Lửa hương từ bén duyên người,
Đã nghe cháy bỏng cuối trời lãng du.
Thơ ai đánh thức ngựa ô,
Âm thanh điệu lý bất ngờ về đây!
Em nâng hạnh phúc lên tay,
Âm vang móng gõ chiều nay ngựa về.
Mượn bài lục bát say mê,
Thơ ai dỗ lại giấc quê thơm nồng
Trẩn Ngọc Hưởng

Thứ Sáu, 5 tháng 6, 2015



Phút giây huyền diệu

Posted: 06/06/2015 in Thơ, Trần Ngọc Hưởng
Trần ngọc Hưởng
tranh_khoa_than-dzungart
Tranh của hoạ sĩ Dzungart


Tranh lõa thể xuân mở đúng mùa,
Tầm xuân kìa dáng Giáng Hương xưa
Dạo chơi lỡ cảnh tiên lôi cuốn,
Nên lão quan hưu dính phải bùa.

Em kéo mùa xuân xích lại gần,
Cho anh nhìn rõ nét thanh tân.
Suối nguồn chỉ một mình anh biết,
Bữa đó mùa xuân mới cởi quần.
Một góc Sài gòn hóa cảnh tiên,
Tầm xuân đâu nhỉ chỉ tầm duyên
Mạng internet trang Facebook,
Phiêu lãng duyên tròi gặp được em.
Mới thấy tình yêu thật nhiệm mầu,
Dào tuôn bất tuyệt, cuốn về đâu.
Tim hồng khép mở tay dang rộng,
Môi ấm anh thơm cả bí bầu.
Thở nụ hôn nồng thắm thịt da,
Đồi non vú nõn nức mùi hoa
Mở lòng đón phút giây huyền diệu,
Cảm xúc bùng lên chợt vỡ òa.
Trần ngọc Hưởng

Thứ Năm, 4 tháng 6, 2015


PHÚT GIÂY HUYỀN DIỆU- Thơ Trần Ngọc Hưởng

Tranh lõa thể xuân mở đúng mùa,
Tầm xuân kìa dáng Giáng Hương xưa
Dạo chơi lỡ cảnh tiên lôi cuốn,
Nên lão quan hưu dính phải bùa.
Em kéo mùa xuân xích lại gần,
Cho anh nhìn rõ nét thanh tân.
Suối nguồn chỉ một mình anh biết,
Bữa đó mùa xuân mới cởi quần.
Một góc Sài gòn hóa cảnh tiên,
Tầm xuân đâu nhỉ chỉ tầm duyên
Mạng internet trang Facebook,
Phiêu lãng duyên tròi gặp được em.
Mới thấy tình yêu thật nhiệm mầu,
Dào tuôn bất tuyệt, cuốn về đâu.
Tim hồng khép mở tay dang rộng,
Môi ấm anh thơm cả bí bầu.
Thở nụ hôn nồng thắm thịt da,
Đồi non vú nõn nức mùi hoa
Mở lòng đón phút giây huyền diệu,
Cảm xúc bùng lên chợt vỡ òa.
Trần ngọc Hưởng

Thứ Ba, 2 tháng 6, 2015


NỖI GÌ THIẾU EM – Thơ Trần Ngọc Hưởng

Anh còn gì nữa ngoài em?
Hiu hiu bóng ngã chiều lên gọi ngày.
Ôm nhau tròn một vòng tay,
Cảm ơn đất rộng trời dày bao dung
Có gì từ nhịp tim rung,
Trong hữu hạn, có vô cùng … đó thôi!
Gánh tình em quẩy đến nơi,
Reo vui ngày tháng tuyệt vời tuổi anh.
Bao phen giũ bụi thị thành,
Hóa đôi bướm lạ đậu nhành phù dung.
Thở chung nhịp thở mặn nồng,
Mượn thơ lót gót phiêu bồng rong chơi.
… Để rồi đơn lẻ ngậm ngùi,
Ngồi đây chỉ một mình tôi … muôn trùng!
Mơ màng đâu đất tạm dung,
Với bao kỷ niệm đã từng nâng niu.
Thương tôi bước trật bước trèo,
Thân cò bì bõm liêu xiêu ích gì?
Men vui đọng mãi vành ly,
Làm sao tôi cạn nỗi gì thiếu em!
Trần Ngọc Hưởng


Phút giây huyền diệu - Thơ TRẦN NGỌC HƯỞNG



































Phút giây huyền diệu
* Thơ TRẦN NGỌC HƯỞNG

Tranh lõa thể xuân mở đúng mùa,
Tầm xuân kìa dáng Giáng Hương xưa
Dạo chơi lỡ cảnh tiên lôi cuốn,
Nên lão quan hưu dính phải bùa.

Em kéo mùa xuân xích lại gần,
Cho anh nhìn rõ nét thanh tân.
Suối nguồn chỉ một mình anh biết,
Đêm ấy nàng xuân mới xuống trần.

Một góc Sài gòn hóa cảnh tiên,
Tầm xuân đâu nhỉ chỉ tầm duyên
Mạng internet trang Facebook,
Phiêu lãng duyên tròi gặp được em.

Mới thấy tình yêu thật nhiệm mầu,
Dào tuôn bất tuyệt, cuốn về đâu.
Tim hồng khép mở tay dang rộng,
Môi ấm anh thơm cả bí bầu.

Thở nụ hôn nồng thắm thịt da,
Đồi non vú nõn nức mùi hoa
Mở lòng đón phút giây huyền diệu,
Cảm xúc bùng lên chợt vỡ òa.

Trần ngọc Hưởng