Thứ Hai, 7 tháng 9, 2015

Chiêm bao

Chiêm bao


* Thơ TRẦN NGỌC HƯỞNG


Mịt mờ núi biếc mưa xuân,

Mơ màng đá dựng động thần thăng hoa

Tóc râu Từ Thức nhạt nhòa,

Trán nhăn đá gợn phong ba kiếp người



Giáng Hương vút cánh cuối trời,

Đá dằn xiêm áo ủ hơi men nồng.

Cho nhau còn một chút lòng,

Hoa tiên đọng mãi mấy dòng thơ say.



Buồn buồn lời nói chia tay,

Giật mình đêm lại nhớ ngày tiễn nhau

Em đi trời đất say nhầu,

Anh về day trở gối đầu chiêm bao.



Gió heo may thổi hanh hao,

Trở trăn tình đã phút nào trọn ngôi.

Đổ hồi tu hú gọi đôi,

Sườn non tượng đá trông vời về đâu?



Gà quê gáy giục đêm sâu,

Thềm xưa gió lộng mái đầu sương sa.

Thôi anh trở lại quê nhà,

Chiêm bao rồi cũng chỉ là chiêm bao


Trần Ngọc Hưởng

Thứ Ba, 1 tháng 9, 2015

Trần Ngọc Hưởng

Tía tô, tên lá thơm nồng,
Gọi em tìm phút ấm lòng ngày vui.
Phù du còn một đoạn đời,
Có em tri kỷ chén mời cùng say.
Cho nhau lục bát tình đầy,
Cho nhau tròn một vòng tay hồng trần.
Em từ thăm thẳm bước gần,
Tuyệt vời năm tháng căn phần đôi ta.

Tiếng đàn xưa chạm phím ngà,
Hiên trưa quán vắng, em qua dáng gầy.
Mang theo chút gió heo may,
Đất trời riêng một chốn này lứa đôi.
Lá thơm thương phút tuyệt vời,
Môi anh quấn quýt quyến môi em hồng.
Theo từng hơi thở rướn cong,
Chắt chiu khoảnh khắc bế bồng tình yêu.
Bên nhau mới sáng đã chiều,
Biết âu yếm đến bao nhiêu mới vừa.
Sài Gòn gió lộng quán trưa,
Lá màu xanh tím đong đưa cội tình

Trần Ngọc Hưởng
Nguồn: Tác giả gửi