Thứ Bảy, 10 tháng 12, 2016

KÝ HỌA CHÂN DUNG VĂN HỌC :
Nhà văn Nguyễn Thị Thụy Vũ,
Tuý Hồng, Dương Nghiễm Mậu & Nhà Văn Nuyễn thị Hoàng 


- Thơ TRẦN NGỌC HƯƠNG


Nguyễn Thị Thụy Vũ

Nhà văn Nguyễn Thị Thụy Vũ, tên thật là Nguyễn Băng Lĩnh, sinh năm 1937 tại Vĩnh Long. “Băng” là băng giá, băng tuyết; “lĩnh” là ngọn núi cao; “băng lĩnh” là ngọn núi cao quanh năm băng giá.

Từ khi khởi nghiệp vào năm 1967 cho tới năm 1975, Nguyễn thị Thụy Vũ đã trình làng 10 tác phẩm như sau:

''Mèo Đêm'' (tập truyện),
''Lao Vào Lửa'' (tập truyện),
''Ngọn Pháo Bông'' (truyện dài),
''Thú Hoang'' (truyện dài),
''Chiều Mênh Mông'' (tập truyện), '
'Khung Rêu'' (truyện dài),
''Như Thiên Đường Lạnh'' (truyện dài),
' Nhang Tàn Thắp Khuya'' (truyện dài)
''Chiều Xuống Êm Đềm'' (truyện dài),
''Cho Trận Gió Kinh Thiên'' (truyện dài)


Chiều xuống êm đềm

Núi băng kìa núi băng nào,

Từ Đêm nổi lửa Lao vào lửa luôn

Giới người bán phấn buôn hương,

Nghiễm nhiên vào cõi văn chương đương thời.



Tiếng Mèo đêm réo tình ơi,

Chiều mênh mông những mảnh đời cô đơn.

Rất chân thực, rất đời thường,

Hồn nhiên như kể chuyện buồn nhân duyên.



Mong Cho trận gió kinh thiên,

Phơi bày ra thảm trạng đen kiếp đời.

Thú hoang ngọn pháo bông rồi,

Như thiên đường lạnh khôn nguôi lòng trần



Khung rêu vọng chút dư âm,

Bức tranh sụp đổ thăng trầm còn kia .

Nhang tàn ai đã thắp khuya,

Cho tình một cõi đi về ai hay



Bày chi sau cuộc đổi thay,

Nhà văn gành nặng tháng ngày chênh vênh

Lạy trời, Chiều xuống êm đềm,

Môi người được nở nhiều thêm nụ cười.


Túy Hồng



Tên: Nguyễn Thị Tuý Hồng.

Bút hiệu: Tuý Hồng.

Ngày sinh: 12-10-1938 tại Chí Long, Phong Điền, Thừa Thiên.

Tác phẩm:

Thở dài (Tập truyện, 1964)
Vết thương dậy thì (Truyện dài, 1967)
Trong móc mưa hạt huyền (Truyện dài, 1969)
Tôi nhìn tôi trên vách (Truyện dài, 1970)
Những sợi sắc không (Truyện dài, 1971)
Bướm khuya (Truyện dài, 1971)
Hơi thơ rướn cong (Truyện dài, 1972)


Huế tình

Ra đi từ xứ Huế buồn,

Tôi nhìn tôi trên vách xuông, thở dài

Dậy thì kìa vết thương ai,

Lửa trang văn cháy sáng hoài Huế xưa

Con đỏ nhỏ, mái chèo đưa,

Nát lòng viễn xứ dấu chưa phai mờ



Không là Huế đẹp và thơ,

Sục sôi bội phản nghi ngờ … bão giông

Tài văn thả sức phiêu bồng,

Hóa thân Những sợi sắc không để đời.

Đâu dòng Hương lững lờ xuôi,

Ngự Bình phơ phất chim trời về đâu



Bướm khuya thân phận dãi dầu

Cuộc dời chìm nổi biển dâu nghẹn lòng

Chập chờn Hơi thở rướn cong,

Trong móc mưa hạt huyển lồng Huế yêu


Mở toang phóng khoáng đến điều

Từng trang nhục cảm ngọn triều văn chương



Tóc mai Gia Hội còn buồn,

Nửa đời Đất khách mãi vương víu tình …



Dương Nghiễm Mậu
Tên thật:
Phí Ích Nghiễm,
sinh tại làng Mậu Hòa, Ðan Phượng, phủ Hoài Ðức, Hà Ðông.
Di cư vào Nam năm 1954.
Nhà văn, phóng viên quân đội, họa sỹ sơn mài sau 1975.
Tác phẩm tiêu biểu: Cũng Ðành (1963), Ðêm, Ðôi Mắt Trên Trời, … Rượu chưa đủ và truyện dài: Gia Tài Người Mẹ, Ðêm Tóc Rối, Ngày Lạ Mặt,…


Vọng Bóng Vang Âm

Tương tranh, chia cắt … một thời,
Những điều trông thấy rối bời … thành văn
Chút gì vọng bóng vang âm,
Cuộn theo vận nước thăng trầm nổi trôi.
Đêm đâu Đôi mắt trên trời,
Từng trang truyện đã nội soi con người.
Tưởng chừng thời đại mồ côi,
Con người góc độ cuộc đời hiện sinh.
Tơi bời máu lửa chiến tranh,
Chà qua sát lại cũng anh em nhà.
Gia tài người mẹ ngẫm ra,
Từng trang tâm bút xót xa Cũng đành
Rượu chưa đủ phút tàn canh,
Nhìn vào đã thấy bóng mình chao dao.
Hỏi Đêm Tóc Rối, đêm nào,
Sao Ngày Lạ Mặt xanh xao phận đời.?
Bốn chục năm bút gãy rơi,
Văn tài phải hóa kiếp nguời thợ tranh.
Sơn mài lầm lũi mưu sinh,
Mà đời vẫn nhớ vinh danh ai người …


Trần Ngọc Hưởng



Nguyễn Thị Hoàng

Sinh ngày 11.12.1939 tại Huế.
Giáo chức, bắt đầu viết từ 1966.
Hiện sống tại Sài Gòn
Tác phẩm tiêu biểu:
• Vòng Tay Học Trò (1966)
• Trên Thiên Ðường Ký Ức (1967)
• Tuổi Sài gòn (1967)
• Ngày Qua Bóng Tối (1968)
• Tiếng Chuông Gọi Người Tình Trở Về (1969)
• Vết sương trên ghế hồng (1970)



Vết sương trên ghế hồng


Lại dân Huế, Nguyễn Thị Hoàng,
Nòi tình vọng mãi âm vang một thời.
Nha Trang bóng rả hình rời,
Lên Đà Lạt lại rong chơi với tình

Chỉ trong khoảnh khắc lung linh,
Để Vòng tay học trò thành tai ương,
Một đôi ngựa chứng sân trường,
Treo cho thiên hạ mảnh gương không lành

Tài hoa đủ để nổi danh,
Hồng nhan đủ để trở thành đa truân
Trang văn mô đọc bần thần,
Tuổi Sài Gòn, Tiếng chuông ngân gọi tình…

Trên thiên đường ký ức xanh,
Ngày qua bóng tối náu mình nơi đâu
Mắt sâu dòng lệ hoen sầu,
Im nghe tiếng hát kinh cầu mênh mang,

Trang văn đẹp Nguyễn Thị Hoàng,
Vết sương trên ghế hồng tan lâu rồi.
Năm mươi năm cuộc đổi dời,
Bao hình tượng cũ bồi hồi nhớ quên.


Trần Ngọc Hưởng
Nhớ 

Vườn trưa khắc khoải đổ hồi,
Tiếng chim tu hú gọi đôi khát thèm.
Chạnh lòng anh chợt nhớ em,
Đang day trở giấc nửa đêm cuối trời.

Ngàn hoa tuyết trắng chơi vơi.
Giá băng vạn nẻo bời bời tha hương
Dao ai cứa ngọt nỗi buồn,
Tin yêu hụt hẩng vết thương mới lành

Lại mê mải cuộc mưu sinh.
Đêm dài lắm mộng giật mình nhớ xưa
Thương em đến mấy mới vừa,
Cho anh một phút đong đưa võng tình.

Hương nồng thuở ấy mong manh
Tóc tơ nào đã buộc mình dài lâu
Xui chi đôi lứa dãi dầu,
Cách vời mây trắng biển sâu mịt mờ

Gọi đôi anh gọi bằng thơ,
Dại khờ câu chữ ngu ngơ điệu vần,
Nghe tu hú chợt băn khoăn
Đôi ta đâu dễ sánh bằng đôi chim.
 


Trần Ngọc Hưởng

Thứ Sáu, 9 tháng 12, 2016

Nhớ

Posted: 09/12/2016 in ThơTrần Ngọc Hưởng
Trần Ngọc Hưởng
chim_tu_hu
Vườn trưa khắc khoải đổ hồi,
Tiếng chim tu hú gọi đôi khát thèm.
Chạnh lòng anh chợt nhớ em,
Đang day trở giấc nửa đêm cuối trời.
Ngàn hoa tuyết trắng chơi vơi.
Giá băng vạn nẻo bời bời tha hương
Dao ai cứa ngọt nỗi buồn,
Tin yêu hụt hẩng vết thương mới lành

Lại mê mải cuộc mưu sinh.
Đêm dài lắm mộng giật mình nhớ xưa
Thương em đến mấy mới vừa,
Cho anh một phút đong đưa võng tình.
Hương nồng thuở ấy mong manh
Tóc tơ nào đã buộc mình dài lâu
Xui chi đôi lứa dãi dầu,
Cách vời mây trắng biển sâu mịt mờ
Gọi đôi anh gọi bằng thơ,
Dại khờ câu chữ ngu ngơ điệu vần,
Nghe tu hú chợt băn khoăn
Đôi ta đâu dễ sánh bằng đôi chim.
Trần Ngọc Hưởng

Thứ Năm, 20 tháng 10, 2016



Em về với biển - Thơ TRẦN NGỌC HƯỞNG












Em về với biển 

* Thơ TRẦN NGỌC HƯỞNG


Trước biển

Biển ngực trần khao khát,
Sóng lùi xuống chồm lên
Dạt dào ôm bãi cát,
Khỏa lấp vết chân mềm

Nồng nàn mà lặng lẽ,
Giấu biển trong mắt mình
Một mảnh hồn thơ trẻ,
Say hoài sóng biển xanh.,

Biển cồn cào thả sóng,
Em cồn cào tơ vương.
Thực hòa chung với mộng
Ngây ngất một cánh buồm

Biển gửi tình vào sóng,
Em gửi tình vào thơ
Bãi cát trưa cháy bỏng,
Bọt tung trắng bến bờ.

Dáng em tuy bé nhỏ,
Giữa rộng lớn dòng đời
Đối diện em anh ngỡ
Trước muôn trùng biển khơi …



Sóng tình yêu


Chợt về bên biển lớn,
Em nhỏ đến vô cùng
Ngỡ mình con ốc ấy,
Trèo trợt giữa mông lung.

Ngỡ mình là bọt nước ,
Hòa với sóng muôn trùng
Nhỏ nhoi thôi hạt cát
Tan giữa biển bao dung.

Em về bên biển lớn,
Từng đợt sóng triều lên.
Đâu bến bờ ngây dại
Phút nào chịu lặng yên!

Sóng khép vòng hoan lạc,
Ngực non biển phập phồng.
Khôn cạn cùng mạch chảy,
Cuộn về tâm bão giông

Dập dềnh con ốc nhỏ,
Chênh chao với thủy triều
Mặt em nhòa mặt biển,
Tràn ngập sóng tình yêu
 



Biển

Ngước nhìn ra biển rộng
Sóng lớn dập vô hồi.
Bờ cát trưa sôi bỏng
Khúc mê tình chẳng nguôi

Hôn hoài bờ cát trắng,
Rút cạn lại tràn dâng.
Bạc đầu nhưng sóng vẫn,
Dào dạt tuổi thanh xuân.

Biển muôn đời vẫn trẻ,
Nồng mặn với tình yêu.
Dữ dằn hay lặng lẽ,
Cũng mãnh liệt đến điều.

Biển thét gào thao thức,
Khúc mê tình đắm say.
Cơn cuồng phong ngây ngất,
Bờ cát mịn phả đầy.

Biển giống em, huyền bí,
Sâu xa đến tột cùng
Sóng vỗ bờ bền bĩ,
Biết anh hiểu em không?

Trần Ngọc Hưởng

Thứ Ba, 18 tháng 10, 2016


Cà phê đợi...Thương nhớ ở hai đầu - Thơ TRẦN NGỌC HƯỞNG

Cà phê đợi... Thương nhớ ở hai đầu 








* Thơ TRẦN NGỌC HƯỞNG

Cà phê đợi ...


Ngồi cà phê đợi một người
Nửa năm mà ngỡ đã mười năm hơn.
Một người cả một trời thương,
Một vòm sao nhớ, một phương trời tình.

Ngồi cà phê nhận ra mình,
Là con kiến nhỏ quẩn quanh miệt mài.
Tuổi se sắt dấu tàn phai,
Tình thơ còn đậu bên vai thì thầm.

Ngồi cà phê ngóng mù tăm,
Đôi vòng tay ấm chợt gần lại nhau.
Anh về đâu? Em ở đâu?
Ngập ngừng dấu cỏ chân lau mịt mờ?

Ngồi cà phê hiệp vần thơ
Anh đang ngồi giữa đôi bờ nhớ thương
Thời gian giọt nhỏ rơi suông
Biển dâu một đóa vô thường nở hoa

Ngồi cà phê đợi, … mình ta,
Môt mình, anh mới thực là chính anh
Chỉ là một vết thương lành,
Em đừng xét nét mà thành xa xôi.
 


Thương nhớ ở hai đầu 

Nơi đây nơi ấy xa vời vợi,
Làn sóng điện từ nối mạng nhau.
Cứ ngỡ kề bên từ mới gặp,
Ngại chi thương nhớ ở hai đầu.

Màn hình vuốt nhẹ tay âu yếm,
Như thể anh đang vuốt tóc dài
Sau phút chuông reo em bắt máy,
Lòng anh lắng đọng dáng hình ai.

Sớm mai thức giấc bên hiên nắng,
Háo hức đàn chim hót tỏ tình.
Rất đỗi hồn nhiên trào cảm xúc,
Như đang nói hộ tiếng lòng anh.

Hoa lá vườn nhà mùa khởi sắc,
Sương hồng lấp lánh nắng mai trong.
Khép hờ cánh cửa em đang đợi,
Kìa ngón tay anh vuốt phập phồng

Cả tiếng cu gù thăm thẳm quá,
Một trời nơi ấy một trời thương.
Nơi đây anh bỗng … chao ôi nhớ!,
Em đứng nghiêng đầu chải tóc hương

Trần Ngọc Hưởng

Chủ Nhật, 9 tháng 10, 2016

Em yêu Gieo tình Một trời thương - Thơ TRẦN NGỌC HƯỞNG 











Em yêuGieo tìnhMột trời thương 

* Thơ TRẦN NGỌC HƯỞNG


Em yêu


Mới nhìn hình đại diện,
Đâu đã được nắm tay.
Mà quen hơi bén tiếng,
Gọi điện nhau bao ngày.

Em nghiêng đầu tóc suối,
Hương gỗ quý men rừng.
Sợi rối tung hờn dỗi,
Sợi e ấp thẹn thùng…

Khuya bốn bên thanh vắng,
Chỉ còn anh với em.
Hai màn hình phẳng lặng,
Một nhịp phập phồng tim

Nơi đây và chốn đó,
Sóng sánh đất trời thơm.
Phím enter cùng gõ,
Tình mộng giữa đêm buồn

Bước ra từ tranh đẹp,
Truyện Bích Câu: Giáng Kiều .
Bước ra từ trang web,
Chính là em, em yêu.


Gieo tình

Hoa mang trọn một đời thơm,
Mở lòng mượn gió gửi hương khắp vùng.
Dài theo ngày tháng mung lung,
Chút dư hương mãi nghìn trùng còn vương.

Em từ trổ nhánh quỳnh hương,
Hồn nhiên một đóa vô thường nở hoa.
Nghìn cơn gió lạ qua nhà,
Chở hương nhan sắc thả ra mịt mờ.

Em từ ẩn hiện trong thơ,
Gà trưa đâu bỗng lạc giờ gáy khan.
Ai ngơ ngẩn vạt nắng tàn,
Quạnh hiu lạnh gió thu sang một mình.

Em từ cho gió vô tình,
Gửi hương vào chốn viễn trình thế nhân.
Đêm hoàng lan nhoẻn nguyệt rằm,
Xôn xao lời nói thanh âm gieo tình.

Trang thơ giữ mãi làm tin,
Nữa mai còn nhận ra mình dạo xưa
Phai tàn rồi dấu gió mưa,
Còn gờn gợn tiếng gà trưa tội tình


một trời thương

Nơi đây nơi ấy xa vời vợi,
Làn sóng điện từ nối mạng nhau.
Cứ ngỡ kề bên từ mới gặp,
Ngại chi thương nhớ ở hai đầu.

Màn hình vuốt nhẹ tay âu yếm,
Như thể anh đang vuốt tóc dài
Sau phút chuông reo em bắt máy,
Lòng anh lắng đọng dáng hình ai.

Sớm mai thức giấc bên hiên nắng,
Háo hức đàn chim hót tỏ tình.
Rất đỗi hồn nhiên trào cảm xúc,
Như đang nói hộ tiếng lòng anh.

Hoa lá vườn nhà mùa khởi sắc,
Sương hồng lấp lánh nắng mai trong.
Khép hờ cánh cửa em đang đợi,
Kìa ngón tay anh vuốt phập phồng

Cả tiếng cu gù thăm thẳm quá,
Một trời nơi ấy một trời thương.
Nơi đây anh bỗng … chao ôi nhớ!,
Em đứng nghiêng đầu chải tóc hương

Trần Ngọc Hưởng

Thứ Bảy, 8 tháng 10, 2016

Sáng tạo

Tình quê | Mặt lạ

Posted: 03/10/2016 in Thơ, Trần Ngọc Hưởng
Trần Ngọc Hưởng
hat_vong_co
Tình quê
Mượn hơi đàn bác Sáu Lầu,
Quá giang ghe chiếu Cà Mau anh về
Mênh mang sông nước tình quê,
Cập bờ Phụng Hiệp xuống xề, kìa em
Bộn bề những súng cùng sen,
Nhấp nhô những mái ngói chèn mái tôn.
Sóng va óc ách be xuồng,
Khúc tài tử mãi thả buồn về đâu.

Gió đưa dừa rụng vườn sau,
Bếp hồng khơi lửa bên nhau ta ngồi.
Gọi đôi tu hú đổ hồi,
Nắng vườn ngơ ngẩn hôn môi em hồng.
Cầm tay tìm phút ấm lòng,
Một vùng cây trái chìm trong mộng lành.
Ru em giữa miệt vườn xanh,
Dưng không hoa cỏ hóa thành thịt da
Ô môi nở cuối hiên nhà
Thiếu đàn vẫn cất lời ca mặn mòi
Đêm mơ tiếng sóng chơi vơi,
Em về xõa tóc rợp trời Hậu giang.

Mặt lạ
Tình sao mặt lạ người dưng,
Ơ hờ, như thể chưa từng cặp đôi!
Môi nào làm đỏ thắm môi,
Tay nào vấn vít mãi hơi người cầm ?
Vườn yêu đâu đóa nguyệt rằm,
Tình xao tóc rối tình nằm bên nhau
Má hồng bẽn lẽn phút đầu,
Mấy mùa gió thổi phai màu lãng quên.
Cho anh bật sáng que diêm,
Đốt trang tình sử tìm xem chốn nào
Gió Sài Gòn thổi nghêu ngao,
Cà phê nhỏ giọt lạc vào lối thơ.
Tình sao mặt lạ đâu ngờ,
Gối tay mộng mị tóc tơ mịn màng
Em huyền hoặc mãi dung nhan,
Cơn mê cánh lá trở vàng vào thu
Lạc vào đâu cõi thưc hư,
Dấu môi son đã phiêu du mịt mờ
Chút tình viễn xứ ngu ngơ,
Yêu em ráo bãi cạn bờ nhân gian
Trần Ngọc Hưởng
Nguồn: Tác giả gửi

Thứ Năm, 29 tháng 9, 2016


Tình quê

Mượn hơi đàn bác Sáu Lầu,
Quá giang ghe chiếu Cà Mau anh về
Mênh mang sông nước tình quê,
Cập bờ Phụng Hiệp xuống xề, kìa em

Bộn bề những súng cùng sen,
Nhấp nhô những mái ngói chèn mái tôn.
Sóng va óc ách be xuồng,
Khúc tài tử mãi thả buồn về đâu.

Gió đưa dừa rụng vườn sau,
Bếp hồng khơi lửa bên nhau ta ngồi.
Gọi đôi tu hú đổ hồi,
Nắng vườn ngơ ngẩn hôn môi em hồng. 

Cầm tay tìm phút ấm lòng,
Một vùng cây trái chìm trong mộng lành.
Ru em giữa miệt vườn xanh,
Dưng không hoa cỏ hóa thành thịt da

Ô môi nở cuối hiên nhà
Thiếu đàn vẫn cất lời ca  mặn mòi
Đêm mơ tiếng sóng chơi vơi,
Em về xõa tóc rợp trời Hậu giang.

TRần Ngọc Hưởng

           


Bước xuân - Thơ TRẦN NGỌC HƯỞNG





Bước xuân 

* Thơ TRẦN NGỌC HƯỞNG



Chạm môi lưỡi quấn quýt nhau
Ngây ngô như thể lần đầu mới hôn.
Rất hồi hộp, rất bồn chồn,
Nép mình vào cánh tay ôm vụng về.

Chuyển rung một phút bốn bề,
Cả trời đất cũng đê mê dạt dào.
Dập dồn dâng hiến, nhận trao,
Nụ hôn thèm khát ngọt ngào mê say.

Anh vun hạnh phúc em đầy,
Trong cơn đắm đuối bàn tay dịu dàng.
Nồng nàn môi má em ngoan,
Gió chiêm bao rụng ấm làn da thơm.

Xác thân tan loãng mùi hương,
Kìa em hơi thở ngọt dường mật ong.
Anh hôn cho ngực em hồng,
Kề vai hóa kiếp phiêu bồng khói sương.

Nụ hồng ấp ủ yêu thương,
Tỏ tình khoe sắc bung hương nở bừng.
Hôn nhau bất tuyệt một lần,
Im hơi ngọn cỏ bước xuân đang về

Trần Ngọc Hưởng

Thứ Tư, 28 tháng 9, 2016

Tình quê  - Vườn yêu đâu đóa nguyệt rằm...Thơ TRẦN NGỌC HƯỞNG




















Tình quê Vườn yêu đâu đóa nguyệt rằm...

* Thơ TRẦN NGỌC HƯỞNG


Tình quê



Mượn hơi đàn bác Sáu Lầu,
Quá giang ghe chiếu Cà Mau anh về
Mênh mang sông nước tình quê,
Cập bờ Phụng Hiệp xuống xề, kìa em

Bộn bề những súng cùng sen,
Nhấp nhô những mái ngói chèn mái tôn.
Sóng va óc ách be xuồng,
Khúc tài tử mãi thả buồn về đâu.

Gió đưa dừa rụng vườn sau,
Bếp hồng khơi lửa bên nhau ta ngồi.
Gọi đôi tu hú đổ hồi,
Nắng vườn ngơ ngẩn hôn môi em hồng.

Cầm tay tìm phút ấm lòng,
Một vùng cây trái chìm trong mộng lành.
Ru em giữa miệt vườn xanh,
Dưng không hoa cỏ hóa thành thịt da

Ô môi nở cuối hiên nhà
Thiếu đàn vẫn cất lời ca mặn mòi
Đêm mơ tiếng sóng chơi vơi,
Em về xõa tóc rợp trời Hậu giang.
 


Vườn yêu đâu đóa nguyệt rằm

Tình sao mặt lạ người dưng,
Ơ hờ, như thể chưa từng cặp đôi!
Môi nào làm đỏ thắm môi,
Tay nào vấn vít mãi hơi người cầm ?

Vườn yêu đâu đóa nguyệt rằm,
Tình xao tóc rối tình nằm bên nhau
Má hồng bẽn lẽn phút đầu,
Mấy mùa gió thổi phai màu lãng quên.

Cho anh bật sáng que diêm,
Đốt trang tình sử tìm xem chốn nào
Gió Sài Gòn thổi nghêu ngao,
Cà phê nhỏ giọt lạc vào lối thơ.

Tình sao mặt lạ đâu ngờ,
Gối tay mộng mị tóc tơ mịn màng
Em huyền hoặc mãi dung nhan,
Cơn mê cánh lá trở vàng vào thu

Lạc vào đâu cõi thưc hư,
Dấu môi son đã phiêu du mịt mờ
Chút tình viễn xứ ngu ngơ,
Yêu em ráo bãi cạn bờ nhân gian

Trần Ngọc Hưởng

Chủ Nhật, 10 tháng 4, 2016

"CHẤM LÁ ", PHÚT ...DẬY THÌ XUÂN CỦA NGƯỜI KHÔNG NGẠI TUỔI...

"CHẤM LÁ ", PHÚT ...DẬY THÌ XUÂN CỦA NGƯỜI
KHÔNG NGẠI TUỔI...



* TRẦN HOÀNG VY



Mở đầu tập thơ “Chấm Lá” gồm 58 bài thơ, nhà thơ Trần Ngọc Hưởng đã mượn lời Hoàng Cầm, Vũ Hoàng Chương và cả Goethe để bày tỏ “Cái sự... làm thơ tình ở tuổi ngấp... nghé bảy mươi” là “ Bạn ơi khi thấy ông già ấy/ Bơi chải chìm trong mắt mỹ nhân/ Xin chớ bĩu môi cười chế riễu/ hãy chào cái dáng dậy thì xuân...”.
Vâng sự bày tỏ chân thật, hồn nhiên, xen chút...bẻn lẽn... dậy thì của người không ngại tuổi mới thật đáng yêu và gợi bao trí tò mò thú vị lẫn thi vị!
Tình yêu bao đời vẫn là buổi ban đầu, bắt nguồn từ sự gần gũi thân quen và cũng không tị nề tuổi tác, đấy là “ Cớ gì hẹn đến kiếp sau/ Sao mình chẳng nhận yêu nhau kiếp này/ Hai người cách một gang tay/ Bắc cầu dải yếm bao ngày hoài mong...” và “ Chuyến xe chỉ một em ngồi/ chỗ bên để trống lâu rồi đó em!” (Cớ gì?), thực ra chỉ là sự... nín lặng của một trong hai người mà nên “Cớ gì?”, bởi thật gần mà đến với nhau cũng thật là ... xa và khó! Đó trước hết phải chăng vì “duyên”? Không duyên thì cũng “ Có người thắp ngọn đèn chong/ Cõng tình lót ổ hư không đợi người/ Từng đi qua khóc qua cười/ Sao còn ngơ ngẩn như thời trẻ trai!” (Đi ngược). Đâu phải tuổi già thì không... đơn phương và hụt hẩng?
Đã yêu thì bởi cũng một chữ “Sắc”, làm nên “ Hai đầu võng mắc sắc không/ Tan trong mắt biếc môi hồng ngửa nghiêng”(Hai người), và vì thế: “ Phút giây má tựa môi kề/ Ngầm đầu lưỡi giọt cà phê tình đầy”( Vút qua nghìn trùng), để đầy ham muốn...bí bầu như: “ Phút nào hơi bén tiếng quen/ Má em hồng thắm thơm duyên bí bầu/ Ấp đầu tay gối bên nhau/ Môi hồng anh rõ cạn sâu lúm tiền...”(Nét duyên). Rồi thêm chút... đời: “ Bức khỏa thân xanh ươn ướt mắt/ Cho anh chếnh choáng mãi trưa này/ Vú ngoan dỗ mộng mời nhau rượu/ Cạn chén ngọt ngào giữa đắm say!”( Đắm say).
Cũng đậm đà lắm những “vô thường”: “Thu mình em nép vào anh/ Hôn nhau bỗng chốc trở thành của nhau/ Quen hơi mỗi lưỡi bí bầu/ Cạn sâu lắm khúc dài lâu nỗi niềm...” Để say thành: “ Say men bí tỉ môi xinh/ Tay mảnh tóc ngắn sao tình mênh mông/ Nghiêng ly cặn rượu vẫn nồng/ Đèn khuya xô lệch bóng không rời hình.” (Tay nâu).
Da diết, mãnh liệt, cả... trần tục: “môi yêu như sóng cuộn môi/ cuộn đầu lưỡi cuộn nhau trôi bềnh bồng/ Đong đưa một chiếc cầu vồng/ Cuộn nhau vào giữa cuồng phong đắm chìm...”( Hương). Và : “ Tay ôm đắm đuối làn da/ Ngực bồng nhan sắc em là tình yêu”(Tay thương).

Sài Gòn đối với nhà thơ Trần Ngọc Hưởng luôn mãi là mối tình khôn khuây từ thuở là anh sinh viên đôi chín cho đến nay đã gần thất thập. Đó là “Người tình Sài Gòn” : “ Sài Gòn cho anh người tình/ Ân cần đã đến bên anh dịu dàng/ Nghĩ đời lạnh gió mùa sang/ Có em một đóa hoàng lan nguyệt rằm.” Đây nữa: “ Vượt ngót năm mươi cây số lẻ,/ Kẹt xe khói bụi lấp đường dài/ Ba giờ phấp phổng bao thương nhớ/ Đến được chốn này, gặp được ai!” (Sài Gòn yêu), cũng hẹn hò, đắm say: “Thở nụ hôn nồng thắm thịt da,/ Đồi non vú nõn nức mùi hoa/ Mở lòng đón phút giây huyền diệu/ Cảm xúc bùng lên...chợt vỡ òa” (Huyền dịu), Rồi cũng bàng bạc sắc màu chiêm bao: “ Tuổi xuân lỡ bước qua cầu/ Quán hiu hắt đợi bao lâu người về?/ Cùng em cạn chén đam mê/ Mung lung cứ ngỡ bốn bề chiêm bao!” (Sài Gòn thơ). Chút lặng bâng khuâng cùng với người thơ một sớm tỉnh mộng?
Trần Ngọc Hưởng có đời sống và cốt cách của anh... giáo trường quê, cho dù anh đã từng là giảng viên của trường CĐSP. Long An. Chuẩn mực, chỉn chu với kiến văn cổ vững chắc, tập hợp 58 bài thơ... yêu, anh chọn hầu hết lối thơ truyền thống 6/8, một vài bài ngũ ngôn, có bài bảy chữ, có lẽ rất phù hợp với cái tạng của anh? Ý tình trong thơ cho dù anh muốn và rất muốn “ Bơi chải chìm trong mắt mỹ nhân” để cháy hết mình song vẫn quá... nhẹ nhàng, mực thước qua những hình ảnh cũ như “Từ Thức gặp Tiên”, hoặc gắn với hình ảnh ca dao như “bí bầu, tía tô, lá tầm xuân...” nên dẫu có tha thiết mượt mà vẫn chưa mảnh liệt, hừng hực của trái tim vốn dĩ mê đắm trong tình yêu của tuổi trẻ hôm nay.
Một chút hiện đại, chút duyên...khi người thơ làm quen với vi tính, mạng Internet, Facebook, hãy nghe nhà thơ “bật mí”: “Anh ngồi lại góc cô đơn/ màn hình rộng trải nỗi buồn phẳng phiu/ Gõ vào bàn phím lời yêu/ Mở ra một cõi tịch liêu nhạt nhòa” (Trời chiều đổ bóng), cái nhạt nhòa là ảo ảnh, sương khói: “Mạng internet trang facebook/Phiêu lãng duyên trời gặp được em” (Huyền diệu), để rồi: “ Màn hình chỉ một chấm xanh/Một khung Chát đủ chúng mình phiêu du/ Lắng sâu vào cõi sa mù/ Trái tim vứt phá ngục tù thăng hoa...”(Chat yêu). Chính cái chấm xanh, tín hiệu online đó mà nhà thơ đã liên tưởng đến “Chấm lá”, nơi gặp gỡ trao đổi của những người yêu nhau với những cảm nhận kỳ lạ: “Giao diện nàng facebook/Chấm lá nhỏ chập chờn/ sâu vào đêm hun hút/ Tô thẩm nét cô đơn/...Cupic mũi tên thần/ Vô cớ đánh thức anh/ Trao vòng tròn số phận/ Một chấm lá long lanh/ Bước ra từ trang ảo/ Em thật! Không thể ngờ/ Đẩy anh vào tâm bão/ Đến giờ còn lơ ngơ...”.
Ừ thì cứ để người thơ, nhà thơ... “lơ ngơ” trong miên trường của những cung bậc yêu đương để “Ngả nghiêng giữa cõi ta bà/ Nụ hôn nối mạng đâu là chiêm bao”. Tại sao không nhỉ?..

Bên bờ Vàm Cỏ Đông, tháng 4/ 2016
TRẦN HOÀNG VY

Thứ Ba, 26 tháng 1, 2016

Tuyết - Thơ TRẦN NGỌC HƯỞNG









Tuyết

* Thơ TRẦN NGỌC HƯỞNG



Mịt mờ trời phố vắng,
Gió sắc xẻ da người.
Mình em trong tuyết trắng,
Giữa bóng chiều đang rơi.


Bất chợt mà em nhớ,
Sài gòn nắng lung linh.
Tay trong tay xuống phố,
Ngồi quán với người tình.


Sài gòn luôn giàu nắng,
Mưa gió cũng rất giàu,
Mà tuyết rơi thì chẳng,
Dầu dâu biển đến đâu.


Sài gòn ta đã có,
Bao trận nắng mưa hôn
Giọt cà phê chậm nhỏ
Lòng đủ thấy bồn chồn


Người đi đầu ngọn tuyết,
Kẻ ở cuối đường mây
Nhớ nhau nhiều chỉ biết,
Châm bẩm vào trang phây.


Chiều tàn trên phố lạ,
Tuyết phủ rặng thông xa.
Một trời đầy buốt giá,
Đâu bóng dáng quê nhà?


Nửa vòng hơn trái đất,
Hỏi tuyết trắng lạnh lùng.
Anh gửi chùm nắng mật,
Hong lòng em ấm không?


Trần Ngọc Hưởng