Thứ Năm, 20 tháng 10, 2016



Em về với biển - Thơ TRẦN NGỌC HƯỞNG












Em về với biển 

* Thơ TRẦN NGỌC HƯỞNG


Trước biển

Biển ngực trần khao khát,
Sóng lùi xuống chồm lên
Dạt dào ôm bãi cát,
Khỏa lấp vết chân mềm

Nồng nàn mà lặng lẽ,
Giấu biển trong mắt mình
Một mảnh hồn thơ trẻ,
Say hoài sóng biển xanh.,

Biển cồn cào thả sóng,
Em cồn cào tơ vương.
Thực hòa chung với mộng
Ngây ngất một cánh buồm

Biển gửi tình vào sóng,
Em gửi tình vào thơ
Bãi cát trưa cháy bỏng,
Bọt tung trắng bến bờ.

Dáng em tuy bé nhỏ,
Giữa rộng lớn dòng đời
Đối diện em anh ngỡ
Trước muôn trùng biển khơi …



Sóng tình yêu


Chợt về bên biển lớn,
Em nhỏ đến vô cùng
Ngỡ mình con ốc ấy,
Trèo trợt giữa mông lung.

Ngỡ mình là bọt nước ,
Hòa với sóng muôn trùng
Nhỏ nhoi thôi hạt cát
Tan giữa biển bao dung.

Em về bên biển lớn,
Từng đợt sóng triều lên.
Đâu bến bờ ngây dại
Phút nào chịu lặng yên!

Sóng khép vòng hoan lạc,
Ngực non biển phập phồng.
Khôn cạn cùng mạch chảy,
Cuộn về tâm bão giông

Dập dềnh con ốc nhỏ,
Chênh chao với thủy triều
Mặt em nhòa mặt biển,
Tràn ngập sóng tình yêu
 



Biển

Ngước nhìn ra biển rộng
Sóng lớn dập vô hồi.
Bờ cát trưa sôi bỏng
Khúc mê tình chẳng nguôi

Hôn hoài bờ cát trắng,
Rút cạn lại tràn dâng.
Bạc đầu nhưng sóng vẫn,
Dào dạt tuổi thanh xuân.

Biển muôn đời vẫn trẻ,
Nồng mặn với tình yêu.
Dữ dằn hay lặng lẽ,
Cũng mãnh liệt đến điều.

Biển thét gào thao thức,
Khúc mê tình đắm say.
Cơn cuồng phong ngây ngất,
Bờ cát mịn phả đầy.

Biển giống em, huyền bí,
Sâu xa đến tột cùng
Sóng vỗ bờ bền bĩ,
Biết anh hiểu em không?

Trần Ngọc Hưởng

Thứ Ba, 18 tháng 10, 2016


Cà phê đợi...Thương nhớ ở hai đầu - Thơ TRẦN NGỌC HƯỞNG

Cà phê đợi... Thương nhớ ở hai đầu 








* Thơ TRẦN NGỌC HƯỞNG

Cà phê đợi ...


Ngồi cà phê đợi một người
Nửa năm mà ngỡ đã mười năm hơn.
Một người cả một trời thương,
Một vòm sao nhớ, một phương trời tình.

Ngồi cà phê nhận ra mình,
Là con kiến nhỏ quẩn quanh miệt mài.
Tuổi se sắt dấu tàn phai,
Tình thơ còn đậu bên vai thì thầm.

Ngồi cà phê ngóng mù tăm,
Đôi vòng tay ấm chợt gần lại nhau.
Anh về đâu? Em ở đâu?
Ngập ngừng dấu cỏ chân lau mịt mờ?

Ngồi cà phê hiệp vần thơ
Anh đang ngồi giữa đôi bờ nhớ thương
Thời gian giọt nhỏ rơi suông
Biển dâu một đóa vô thường nở hoa

Ngồi cà phê đợi, … mình ta,
Môt mình, anh mới thực là chính anh
Chỉ là một vết thương lành,
Em đừng xét nét mà thành xa xôi.
 


Thương nhớ ở hai đầu 

Nơi đây nơi ấy xa vời vợi,
Làn sóng điện từ nối mạng nhau.
Cứ ngỡ kề bên từ mới gặp,
Ngại chi thương nhớ ở hai đầu.

Màn hình vuốt nhẹ tay âu yếm,
Như thể anh đang vuốt tóc dài
Sau phút chuông reo em bắt máy,
Lòng anh lắng đọng dáng hình ai.

Sớm mai thức giấc bên hiên nắng,
Háo hức đàn chim hót tỏ tình.
Rất đỗi hồn nhiên trào cảm xúc,
Như đang nói hộ tiếng lòng anh.

Hoa lá vườn nhà mùa khởi sắc,
Sương hồng lấp lánh nắng mai trong.
Khép hờ cánh cửa em đang đợi,
Kìa ngón tay anh vuốt phập phồng

Cả tiếng cu gù thăm thẳm quá,
Một trời nơi ấy một trời thương.
Nơi đây anh bỗng … chao ôi nhớ!,
Em đứng nghiêng đầu chải tóc hương

Trần Ngọc Hưởng

Chủ Nhật, 9 tháng 10, 2016

Em yêu Gieo tình Một trời thương - Thơ TRẦN NGỌC HƯỞNG 











Em yêuGieo tìnhMột trời thương 

* Thơ TRẦN NGỌC HƯỞNG


Em yêu


Mới nhìn hình đại diện,
Đâu đã được nắm tay.
Mà quen hơi bén tiếng,
Gọi điện nhau bao ngày.

Em nghiêng đầu tóc suối,
Hương gỗ quý men rừng.
Sợi rối tung hờn dỗi,
Sợi e ấp thẹn thùng…

Khuya bốn bên thanh vắng,
Chỉ còn anh với em.
Hai màn hình phẳng lặng,
Một nhịp phập phồng tim

Nơi đây và chốn đó,
Sóng sánh đất trời thơm.
Phím enter cùng gõ,
Tình mộng giữa đêm buồn

Bước ra từ tranh đẹp,
Truyện Bích Câu: Giáng Kiều .
Bước ra từ trang web,
Chính là em, em yêu.


Gieo tình

Hoa mang trọn một đời thơm,
Mở lòng mượn gió gửi hương khắp vùng.
Dài theo ngày tháng mung lung,
Chút dư hương mãi nghìn trùng còn vương.

Em từ trổ nhánh quỳnh hương,
Hồn nhiên một đóa vô thường nở hoa.
Nghìn cơn gió lạ qua nhà,
Chở hương nhan sắc thả ra mịt mờ.

Em từ ẩn hiện trong thơ,
Gà trưa đâu bỗng lạc giờ gáy khan.
Ai ngơ ngẩn vạt nắng tàn,
Quạnh hiu lạnh gió thu sang một mình.

Em từ cho gió vô tình,
Gửi hương vào chốn viễn trình thế nhân.
Đêm hoàng lan nhoẻn nguyệt rằm,
Xôn xao lời nói thanh âm gieo tình.

Trang thơ giữ mãi làm tin,
Nữa mai còn nhận ra mình dạo xưa
Phai tàn rồi dấu gió mưa,
Còn gờn gợn tiếng gà trưa tội tình


một trời thương

Nơi đây nơi ấy xa vời vợi,
Làn sóng điện từ nối mạng nhau.
Cứ ngỡ kề bên từ mới gặp,
Ngại chi thương nhớ ở hai đầu.

Màn hình vuốt nhẹ tay âu yếm,
Như thể anh đang vuốt tóc dài
Sau phút chuông reo em bắt máy,
Lòng anh lắng đọng dáng hình ai.

Sớm mai thức giấc bên hiên nắng,
Háo hức đàn chim hót tỏ tình.
Rất đỗi hồn nhiên trào cảm xúc,
Như đang nói hộ tiếng lòng anh.

Hoa lá vườn nhà mùa khởi sắc,
Sương hồng lấp lánh nắng mai trong.
Khép hờ cánh cửa em đang đợi,
Kìa ngón tay anh vuốt phập phồng

Cả tiếng cu gù thăm thẳm quá,
Một trời nơi ấy một trời thương.
Nơi đây anh bỗng … chao ôi nhớ!,
Em đứng nghiêng đầu chải tóc hương

Trần Ngọc Hưởng

Thứ Bảy, 8 tháng 10, 2016

Sáng tạo

Tình quê | Mặt lạ

Posted: 03/10/2016 in Thơ, Trần Ngọc Hưởng
Trần Ngọc Hưởng
hat_vong_co
Tình quê
Mượn hơi đàn bác Sáu Lầu,
Quá giang ghe chiếu Cà Mau anh về
Mênh mang sông nước tình quê,
Cập bờ Phụng Hiệp xuống xề, kìa em
Bộn bề những súng cùng sen,
Nhấp nhô những mái ngói chèn mái tôn.
Sóng va óc ách be xuồng,
Khúc tài tử mãi thả buồn về đâu.

Gió đưa dừa rụng vườn sau,
Bếp hồng khơi lửa bên nhau ta ngồi.
Gọi đôi tu hú đổ hồi,
Nắng vườn ngơ ngẩn hôn môi em hồng.
Cầm tay tìm phút ấm lòng,
Một vùng cây trái chìm trong mộng lành.
Ru em giữa miệt vườn xanh,
Dưng không hoa cỏ hóa thành thịt da
Ô môi nở cuối hiên nhà
Thiếu đàn vẫn cất lời ca mặn mòi
Đêm mơ tiếng sóng chơi vơi,
Em về xõa tóc rợp trời Hậu giang.

Mặt lạ
Tình sao mặt lạ người dưng,
Ơ hờ, như thể chưa từng cặp đôi!
Môi nào làm đỏ thắm môi,
Tay nào vấn vít mãi hơi người cầm ?
Vườn yêu đâu đóa nguyệt rằm,
Tình xao tóc rối tình nằm bên nhau
Má hồng bẽn lẽn phút đầu,
Mấy mùa gió thổi phai màu lãng quên.
Cho anh bật sáng que diêm,
Đốt trang tình sử tìm xem chốn nào
Gió Sài Gòn thổi nghêu ngao,
Cà phê nhỏ giọt lạc vào lối thơ.
Tình sao mặt lạ đâu ngờ,
Gối tay mộng mị tóc tơ mịn màng
Em huyền hoặc mãi dung nhan,
Cơn mê cánh lá trở vàng vào thu
Lạc vào đâu cõi thưc hư,
Dấu môi son đã phiêu du mịt mờ
Chút tình viễn xứ ngu ngơ,
Yêu em ráo bãi cạn bờ nhân gian
Trần Ngọc Hưởng
Nguồn: Tác giả gửi