CÙ LAO... TÔI YÊU
Tranh sơn dầu không rõ tác giả
Một dòng cuộn chảy sông ơi!
Dưng không sao rẽ làm đôi bất ngờ
Chia phôi tái hợp bao giờ
Mà nên mảnh đất sởn sơ... sóng trào.
Từng con sóng nối chân nhau
Xoãi dài một dải Cù Lao đất bồi
"Nước còn quyến cát làm doi..."
Mà nên mặt đất mặt người hồng lên.
Cùng em bước mãi lối quen
Dỗi hờn chi để chia duyên rẽ đường
Xa rồi khôn dứt tơ vương
Đời thường lắng tụ nhớ thương chung dòng.
Là Cù Lao đấy phải không?
Mà đong đưa mãi giữa dòng thời gian
Phù sa kỷ niệm mỡ màng
Dạt dào sóng gió mênh mang bãi bờ.
Một vùng cây trái non tơ
Bước chân nào giữa bất ngờ trưa nay
Cù Lao bóng cả cây dài
Biết chăng ai... dải đất này tôi yêu.
Trần Ngọc Hưởng
Bài thơ này tôi viết đâu khoảng những năm cuối thập niên tám mươi
thế kỷ trước đã đăng báo nhưng thất lạc luôn. Nay gặp lại trong THẦY GIÁO LÀ M THƠ
TRẦN NGỌC HƯỞNG
VÀ
CÁC TẬP THƠ
ĐÃ XUẤT BẢN CỦA ANH trong tập Những Bạn văn nghệ ngang qua đời
tôi của văn thi hữu Lê Cần Thơ in ở Houton USA 2010
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét