Cội nguồn xanh
Vàm Tam Lạch bến đò xưa quê nội
Lửa chiến tranh mù mịt nẻo đi về
Đường tản cư đuốc lá dừa chấp chới
Ba tuổi vừa lên chín đã lìa quê
Ngàn con nước một chân cầu Vĩnh Lợi
Tiếng rầm rì nhịp vỗ sóng Tiền Giang
Nguồn xúc cảm chú học trò Tân Thới
Những câu thơ khói sóng đọng mơ màng
Ông bà nội gánh gồng vai trĩu nặng
Cả một đời lam lũ xứ cù lao
Mỏi mắt đợi chôn chân nơi bến vắng
Ngóng cháu con xiêu dạt tận phương nào
Ba chìm nổi xứ người từ buổi ấy
Năm mươi năm dâu bể biết đâu chừng
Hồn trống lạnh nắng sương dầm dãi mấy
Phút chạnh lòng kỷ niệm cứ rưng rưng
Con sóng đục xanh lòng người trở lại
Yên bình rồi bặt dấu mái dầm khua
Bến đò ấy, chuyến phà nay… thư thái
Cháu con về trời đất… chuyển mùa chưa?
Bàn thờ nội nhang tàn trên bát lạnh
Thắp lên con ấm mãi mối thâm tinh
Vàm Tam Lạch bến đò xưa lấp lánh
Giữa lòng ta xanh mướt cội nguồn xanh
Trần Ngọc Hưởng
Chủ Nhật, 9 tháng 9, 2012
Thứ Ba, 15 tháng 5, 2012
SEN GIỮA LÒNG TÔI
Tỉnh lỵ Gò công hồn tỉnh lẻ
Tỏ mờ bao lớp nét buồn xưa
Nét buồn năm tháng đâu từ thuở
Trên ngọn dân ca gió độc đùa
Học trò trường huyện hay trường tỉnh
Dừng lại trường xưa mới đổi tên
Kỷ niệm còn nguyên trong ký ức
Phút nào như lửa cháy bùng lên
Mở cánh sen non thời tuổi ngọc
Đi về vấn vít một trời hương
Ngó tơ tròn lẳng em mười bảy
Hai cánh tay mềm nỗi nhớ thương
Lục tìm ký ức vòng vo mãi
Đầm lấp hương tàn sen chết khô
Buổi ấy lấy chồng em khuất nẻo
Phố quen tên cũ đã mơ hồ
Một thóang hương thầm còn ở lại
Chẳng nghe ai gọi cũng nao lòng
Gò công trăm nhớ ngàn thương mến
Sen giữa lòng tôi vẫn trổ bông
Trần Ngọc Hưởng
Thứ Ba, 28 tháng 2, 2012
Biển đảo quê hương
Tranh Vũ Thái Hòa
Ba ngàn cây số biển
Đất nước ta bao đời
Hai ngàn đảo lớn nhỏ
Chịu sóng giữa trùng khơi
Dầm mình trong giông bão
Chẳng một phút bình yên
Nắm xương khô cắm mốc
Đảo bắt đầu có tên
Tiền nhân thời mở cõi
Đã miễu lập, bia đề
Bãi san hô, doi cát
Đảo đá ngầm… thành quê
Những Tốc Tan, Tiên Nữ
Những Vĩnh Lạc, Cam Tuyền
Song Tử Tây , Nam Yết
Chữ Thập và Châu Viên…
Những Đá Đông, Duy Mộng
Những Sinh Tồn, Gạc Ma
Trường Sa, Hoàng Sa ấy…
Dấu vết xưa chưa nhoà
Gửi đến quân hải tặc
Âm vang sóng Bạch Đằng
Truyền thống dân tộc Việt
Lời Hịch Tướng Sĩ văn…
Bao lớp người trấn thủ
Nối nhịp tim đất liền
Cùng chen vai bám giữ
Đất hương hoả tổ tiên
Trần Ngọc Hưởng
( Nhớ NGUYỄN DU trên đường qua Quỷ Môn Quan )
“… Mười tám Chi Lăng, Liễu Thăng thất thế
Hai mươi Mã Yên, Liễu Thăng cụt đầu…”
Cáo Bình Ngô, khí văn hào sảng
Truyền lưu muôn trước thấu muôn sau
Hai dãy tường thành bày thế trận
Một miền tử địa Quỷ Môn quan
Ngàn năm nhớ mãi lời thơ giặc
“ Thập khứ” ai hay… “cửu bất hoàn”
Người xưa lướt gió ghì cương ngựa
Trước ải Chi Lăng ngẩng mặt nhìn
Kiếm báu vua Lê sừng sững dựng
Một hòn núi hiểm dưới trời xanh
Mã Yên tượng núi đang quỳ gối
Nhân dáng cụt đầu: Đá Liễu Thăng
Gợi nhớ một thời tên tướng giặc
Đầu rơi hổ đói hết hung hăng
Mây mù vần vũ giăng mưa bụi
Gió lật từng trang lạnh cổ thi
Rượu lẻ đôi chung lòng đủ ấm
Đêm nao ngủ đỗ quán biên thuỳ
Bên kia phên dậu đâu là bạn
Mà cạn chén đầy rót chén vơi
Có phải quanh đây là trận mạc
Mà nghe tanh tưởi máu xương người
Đá dựng gió va như sóng vỗ
Xé lòng muôn dặm khách về Nam
Trăng tà vượn hú trơ đầu bạc
Ngại chuyện đón đưa việc phải làm…
Bỗng nghe núi Tản bừng linh khí
Sóng Bạch Đằng reo tiếng Biển Đông
Cả tiếng gầm vang ngàn hải đảo
Định phân cương thổ giống Tiên Rồng…
Trần Ngọc Hưởng
Tranh Vũ Thái Hòa Thứ Ba, 24 tháng 1, 2012
Tình bạn tình thơ
Tặng Trần Anh Tài
Tìm về bản trạch ta cùng bạn
Nhấm nháp cà phê góc phố buồn
Dĩ vãng bùng lên trong khói cuộn
Năm mươi năm cũ… thoảng làn hương
Năm mươi năm lẻ bao tan hợp
Một cuộc vô thường cõi bể dâu
Lịch sử rùng mình cơn bão lớn
Nhỏ nhoi mảnh lá… cuộn về đâu?
Bỏ biển lên rừng về lại phố
Nổi chìm lận đận biết bao phen
Bạn ta gió bụi pha màu tóc
Trang báo hồn thơ dọi ánh đèn
Ta cũng héo mòn thân giáo khổ
Bạc thêm bụi phấn tóc phong trần
Cơn ho bật tiếng sau lời giảng
Bốn chục năm dài… thơ vọng âm
Tình thơ quyến chặt tình thân ái
Mặt cách lòng thầm dõi bước nhau
Bản trạch trào chung đôi ngọn bút
Quê hương ta vẫn đặt lên đầu
Mừng có hôm nay cùng ngoái lại
Cà phê nhỏ giọt thản nhiên rơi!
Trải qua một quảng đời dâu bể
Tình bạn tình thơ… cả tiếng cười
Trần Ngọc Hưởng
Quán Góc Phố Gò Công hăm lăm giáp tết Nhâm Thìn
Đăng ký:
Bài đăng (Atom)