Sông ơi
Tách dòng Cửa Tiểu tôi đi,
Lá sầu đâu đắng cớ chi đắng hoài.
Điệp trùng sóng đập trên vai,
Dỗ dành tôi suốt chuỗi dài xa quê.
Giạt bềnh bồng, giạt mỏi mê,
Lục bình giạt lạc lối về bến xưa.
Đầu sông nắng, cuối sông mưa,
Lặng nghe guốc mộc nhặt thưa qua phà.
Trĩu lòng hình bóng quê ta,
Cả ba má cả ông bà tổ tiên.
Ấm nồng điệu lý chim quyên,
Sông còn thơm suốt trăm miền tôi qua.
Trời mây Tân Thới thiệt thà,
Chợt gần chợt hóa ra xa mịt mờ
Quê người mấy lượt nằm mơ,
Muôn trùng sóng vỗ tìm bờ bến đâu.
Trăng thần thoại lặn đã lâu,
Dừa cau vườn cũ chờ nhau bạc đầu.
Gánh tình đổ bóng về đâu,
Vuốt sao cho phẳng nếp nhàu, sông ơi!
Trần Ngọc Hưởng
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét