Thứ Ba, 28 tháng 1, 2014

Trước mộ phần ba - Thơ TRẦN NGỌC HƯỞNG









Trước mộ phần ba




* Thơ TRẦN NGỌC HƯỞNG




Xứ người mỏi gót ê chân,
Chiều nay dừng trước mộ phần của ba.
Nhỏ nhoi bên góc ruộng nhà,
Bên mồ mả của ông bà người thân.

Con về đôi phút trầm ngâm,
Một đời ba, bảy mươi năm khổ nghèo.
Ba chìm bảy nổi gieo neo,
Chiến tranh kiếp sống bọt bèo nông dân,

Một vùng xôi đậu bao năm,
Tai quen đạn réo bom gầm chiến tranh.
Mắt đâu cỏn lệ để dành,
Thương đau chấp chới trắng quanh tóc sầu.

Gập ghềnh mấy cuộc bể dâu,
Muôn trùng sóng dậy bạc đầu như chơi.
Bao năm binh lửa tan rồi,
Đời còn lắm nỗi lòng người chưa yên

Ngủ lâu rồi tách trà đêm,
Ai xưa bước nhẹ qua thềm lá rơi.
Sông xưa mây trắng ngậm ngùi,
Bận lòng chi chuyện khóc cười được thua.


Trần Ngọc Hưởng
 
 
 
 
 
 

Chủ Nhật, 26 tháng 1, 2014

Con về thăm mẹ - Thơ TRẦN NGỌC HƯỞNG






Con về thăm mẹ


* Thơ TRẦN NGỌC HƯỞNG




Sông thao thiết chảy về đâu,
Bê tông mấy nhịp qua cầu nước xuôi.
Chuyến xe muộn tối ba mươi
Cúi đầu thảng thốt mẹ ơi con về .

Gác qua cơm áo bộn bề,
Thức cùng mộng mị với quê đêm này.
Mơ nâng nổi cánh diều bay,
Để tìm nhặt lại chuỗi ngày hồng xưa.

Mai vàng nụ thắm nắng mưa,
Bóng thanh xuân đã ngã mùa tàn phai
Ngủ mê rồi ngọn cỏ may,
Con về thăm mẹ đầy tay mộng lành

Mẹ đâu rồi cõi mù xanh,
Một miền ký ức chợt thành khói hương.
Giấu mình bóng nắng hình sương,
Hương và khói cuộn bên vườn chiêm bao

Khẽ khàng thôi, bước nhẹ nào,
Nhà xưa còn giữ mãi màu nguyên sơ
Trời se se lạnh bao giờ,
Khuya xa còn vọng tứ thơ tuyệt mù.


Trần Ngọc Hưởng

Thứ Ba, 21 tháng 1, 2014

Đâu mảnh trời quê - Thơ TRẦN NGỌC HƯỞNG













Đâu mảnh trời quê



* Thơ TRẦN NGỌC HƯỞNG




Mùi thơm hoa cỏ mùa thơ dại,
Thơm nức lòng tôi…biết nói gì?
Có chuyến đò nào về dĩ vãng,
Cho tôi khăn gói quá giang đi.

Sầu đâu trắng nụ vô thường nở
Ngọn gió phù du thổi lộng về.
Bến cũ cắm sào thành bến hẹn
Cánh diều khép mở mảnh trời quê.

Bên hiên đồng ấu trưa hè muộn,
Kẽo kẹt trầm phù tiếng mẹ ru.
Nhịp võng đong đưa hồn xứ sở,
Ấm nồng tình nghĩa giáo khoa thư

Trường quê mái lá đầy thơm thảo,
Rộn tiếng đánh vần rậm tiếng chim.
Cô giáo thiên thần không phấn sáp,
Dịu dàng như mẹ, dễ gì quên…

Ôi chao mọi thứ mờ phai cả,
Chỉ mỗi lòng ta vẫn thắm xanh.
Mơ một chuyến đò về quá khứ,
Nằm đây đầu gối cánh tay mình


Trần Ngọc Hưởng

Chủ Nhật, 19 tháng 1, 2014

Tân An

Posted: 20/01/2014 in Thơ, Trần Ngọc Hưởng
Trần Ngọc Hưởng
lop_hoc_mien_que
Mùa hè đỏ lửa tôi về,
Náu mình bên mái trường quê chốn này.
Đất lành chim đậu lại đây,
Gõ đầu trẻ ngóng qua ngày lửa binh
Trôi theo vận nước, vận mình,
Trong bom đạn hiểu linh đinh phận người
Nói gì Vàm Cỏ Tây ơi!
Một đời ta nhỉ đầy vơi nỗi niềm

Mịt mù đâu cõi nhớ quên,
Bạn hiền khuất mặt, anh em trở lòng
Lưới trời dệt sợi sắc không,
Bèo trôi giạt vẫn trổ bông ngọt ngào.
Bao lần bấc lụn dầu hao,
Gừng cay muối mặn lặn vào lòng ai
Ơn nhau tháng rộng năm dài,
Mãi còn lại thoáng hương phai nhụy đời
Sông dài xấp ngửa tôi bơi,
Mưu sinh xuôi ngược một thời trẻ trai
Gánh tình nặng trĩu trên vai,
Tân An ơi những tháng ngày đã qua!
Trần Ngọc Hưởng

Thứ Sáu, 17 tháng 1, 2014

Tân An - Thơ TRẦN NGỌC HƯỞNG

Tân An



* Thơ TRẦN NGỌC HƯỞNG



Mùa hè đỏ lửa tôi về,
Náu mình bên mái trường quê chốn này.
Đất lành chim đậu lại đây,
Gõ đầu trẻ ngóng qua ngày lửa binh

Trôi theo vận nước, vận mình,
Trong bom đạn hiểu linh đinh phận người
Nói gì Vàm Cỏ Tây ơi!
Một đời ta nhỉ đầy vơi nỗi niềm

Mịt mù đâu cõi nhớ quên,
Bạn hiền khuất mặt, anh em trở lòng
Lưới trời dệt sợi sắc không,
Bèo trôi giạt vẫn trổ bông ngọt ngào.

Bao lần bấc lụn dầu hao,
Gừng cay muối mặn lặn vào lòng ai
Ơn nhau tháng rộng năm dài,
Mãi còn lại thoáng hương phai nhụy đời

Sông dài xấp ngửa tôi bơi,
Mưu sinh xuôi ngược một thời trẻ trai
Gánh tình nặng trĩu trên vai,
Tân An ơi những tháng ngày đã qua!


Trần Ngọc Hưởng

Thứ Năm, 16 tháng 1, 2014

CHÙM THƠ - Trần Ngọc Hưởng
15.01.2014 11:34 - Số lần xem: 30
Xem hình

Em như sương khói hững hờ,
Rập rờn khép mở đôi tờ lá duyên
Thơ tình chưa đặt được tên,
Sao em nỡ vội xuống thuyền sang sông?
trang tho duong, funny, game, game online, web game, flash game, football, becamex, love, news, fashion, money, job
Tam Lạch
  
 Chót gần phía mõm cù lao,
Ven dòng Cửa Tiểu sóng dào dạt nghiêng
Gặp hồi lửa khói tạm yên,
Dựng trường học mới lên nền bốt xưa.

Hỏi người đã hả dạ chưa?
Tiếng ê a dưới bóng dừa vút cao.
Thật rồi, chẳng phải chiêm bao,
Ngọn vàm Tam Lạch lao xao nắng vàng.

Chim đàn về hát ríu ran,
Gió qua cửa lớp mênh mang gió trời.
Ngôi trường đầy ước mơ ơi!
Êm đềm ru dỗ tiếng cười trẻ thơ.

Giấy hàng đôi  kẻ thơm tờ,
Mồng tơi mực tím tuổi thơ một thời
Ngôi trường đầy mến thương ơi!
Mở cho tôi cả môt trời thơ ca

Chiến tranh đâu bỗng vỡ òa,
Một thời hoa mộng vụt xa mất rồi
Thầy cô bước rã bước rời
Chim đàn vỡ tổ rối bời loạn bay.


Vĩnh Bình


Mới lên chín đã rời nhà,
Qua Hòa Đồng hiểu đâu là tha hương.
Vui khôn đọ được với buồn,
Trẻ thơ chỉ hướng riêng phương nhà mình

Nằm trong vùng có chiến tranh,
Trường xưa bỗng chốc trở thành hoang vu.
Thầy cô cũ chợt xa mù,
Về trường mới, chẳng vô tư nữa rồi.

  Một năm rưỡi, Vĩnh Lợi ơi!,
Tuổi lên mười đã chạm đời lửa binh.
Mái trường tiểu học  Vĩnh Bình,
Lớp nhì, lớp nhứt… chẳng đành quên đâu

Ru đêm đại bác trên đầu,
Ai đem sách xuống hầm sâu đọc bài
Bao gian khó vẫn miệt mài,
Ươm mầm hy vọng nay mai thanh bình

Bao ngày tháng vụt qua nhanh,
Tuổi thơ ngày ấy đã thành hoa khô.
Ép trong trang vở phai mờ,
Vĩnh Bình day trở trang thơ bao lần


 

Trang tình đầu

Rời Hòa Đồng xuống Gò Công.
Bảy năm một thoáng tuổi hồng thăng hoa.
Ao Trường Đua nắng mượt mà,
Ong bay bướm liệng vờn xa lượn gần.

Tóc thề ai thả bâng khuâng,
Cho ta nối bước lạc vần chiêm bao.
Đi suông chẳng nỡ lòng nào,
Đắng cay lỡ mượn, ngọt ngào lỡ vay

Gió lùa hương nhụy thơ ngây,
Thở lên sóng áo dài bay phập phồng
Lạc vào đôi mắt xanh trong,
 Tưởng qua trăm núi ngàn sông biển bờ

Em như sương khói hững hờ,
Rập rờn khép mở đôi tờ lá duyên
Thơ tình chưa đặt được tên,
Sao em nỡ vội xuống thuyền sang sông?

Cuốn theo con sáo sổ lồng,
Biệt tăm cá quẫy ngược dòng trường giang.
Một đời chưa hết bàng hoàng,
Khi ngồi đây viết lại trang tình đầu

Trần Ngọc Hưởng

Thứ Hai, 13 tháng 1, 2014

Như mấy trang hồi ký

Dấu tàn phai | Tam Lạch | Vĩnh Bình | Trang tình đầu

Posted: 14/01/2014 in Thơ, Trần Ngọc Hưởng
Trần Ngọc Hưởng
chiec_la_vang
Dấu tàn phai
Bạc không còn sợi tóc xanh,
Tiếc thương mấy cũng phải đành thế thôi.
Đen dòn tóc nhuộm dẫu tươi,
Vẫn tàn héo nét ngậm ngùi đẩu đâu

Tuổi già đến đã từ lâu,
Trong từng sợi nhỏ tóc sâu giấu mình,
Phù du một kiếp nhân sinh,
Trăm năm thoáng chốc bóng hình trả vay
Từ tay trắng đến trắng tay
Biết còn để lại gì đây cho người
Tóc tơ từ sắc non tươi
Đến màu nhuộm thấm đẫm mùi phong sương
Vui sao sánh nổi với buồn,
Từ ta lạc giữa muôn phương bụi hồng
Có nhiều khi cũng là không,
Gừng cay muối mặn nhủ lòng sống vui.
Được thua chi cũng một đời,
Bảy mươi tóc bạc vai xuôi lưng gầy
Còn chăng hương nhụy thơ ngây,
Cho ta tìm lại nét mày em cong

Tam Lạch
Chót gần phía mõm cù lao,
Ven dòng Cửa Tiểu sóng dào dạt nghiêng
Gặp hồi lửa khói tạm yên,
Dựng trường học mới lên nền bốt xưa.
Hỏi người đã hả dạ chưa?
Tiếng ê a dưới bóng dừa vút cao.
Thật rồi, chẳng phải chiêm bao,
Ngọn vàm Tam Lạch lao xao nắng vàng.
Chim đàn về hát ríu ran,
Gió qua cửa lớp mênh mang gió trời.
Ngôi trường đầy ước mơ ơi!
Êm đềm ru dỗ tiếng cười trẻ thơ.
Giấy hàng đôi kẻ thơm tờ,
Mồng tơi mực tím tuổi thơ một thời
Ngôi trường đầy mến thương ơi!
Mở cho tôi cả môt trời thơ ca
Chiến tranh đâu bỗng vỡ òa,
Một thời hoa mộng vụt xa mất rồi
Thầy cô bước rã bước rời
Chim đàn vỡ tổ rối bời loạn bay.
 
Vĩnh Bình
Mới lên chín đã rời nhà,
Qua Hòa Đồng hiểu đâu là tha hương.
Vui khôn đọ được với buồn,
Trẻ thơ chỉ hướng riêng phương nhà mình
Nằm trong vùng có chiến tranh,
Trường xưa bỗng chốc trở thành hoang vu.
Thầy cô cũ chợt xa mù,
Về trường mới, chẳng vô tư nữa rồi.
Một năm rưỡi, Vĩnh Lợi ơi!,
Tuổi lên mười đã chạm đời lửa binh.
Mái trường tiểu học Vĩnh Bình,
Lớp nhì, lớp nhứt… chẳng đành quên đâu
Ru đêm đại bác trên đầu,
Ai đem sách xuống hầm sâu đọc bài
Bao gian khó vẫn miệt mài,
Ươm mầm hy vọng nay mai thanh bình
Bao ngày tháng vụt qua nhanh,
Tuổi thơ ngày ấy đã thành hoa khô.
Ép trong trang vở phai mờ,
Vĩnh Bình day trở trang thơ bao lần
 
Trang tình đầu
Rời Hòa Đồng xuống Gò Công.
Bảy năm một thoáng tuổi hồng thăng hoa.
Ao Trường Đua nắng mượt mà,
Ong bay bướm liệng vờn xa lượn gần.
Tóc thề ai thả bâng khuâng,
Cho ta nối bước lạc vần chiêm bao.
Đi suông chẳng nỡ lòng nào,
Đắng cay lỡ mượn, ngọt ngào lỡ vay
Gió lùa hương nhụy thơ ngây,
Thở lên sóng áo dài bay phập phồng
Lạc vào đôi mắt xanh trong,
Tưởng qua trăm núi ngàn sông biển bờ
Em như sương khói hững hờ,
Rập rờn khép mở đôi tờ lá duyên
Thơ tình chưa đặt được tên,
Sao em nỡ vội xuống thuyền sang sông?
Cuốn theo con sáo sổ lồng,
Biệt tăm cá quẫy ngược dòng trường giang.
Một đời chưa hết bàng hoàng,
Khi ngồi đây viết lại trang tình đầu
Trần Ngọc Hưởng

Chủ Nhật, 12 tháng 1, 2014

Mồng tơi mực tím tuổi thơ một thời - Thơ TRẦN NGỌC HƯỞNG

Mồng tơi mực tím tuổi thơ một thời




* Thơ TRẦN NGỌC HƯỞNG



Tam Lạch


Chót gần phía mõm cù lao,
Ven dòng Cửa Tiểu sóng dào dạt nghiêng
Gặp hồi lửa khói tạm yên,
Dựng trường học mới lên nền bốt xưa.

Hỏi người đã hả dạ chưa?
Tiếng ê a dưới bóng dừa vút cao.
Thật rồi, chẳng phải chiêm bao,
Ngọn vàm Tam Lạch lao xao nắng vàng.

Chim đàn về hát ríu ran,
Gió qua cửa lớp mênh mang gió trời.
Ngôi trường đầy ước mơ ơi!
Êm đềm ru dỗ tiếng cười trẻ thơ.

Giấy hàng đôi kẻ thơm tờ,
Mồng tơi mực tím tuổi thơ một thời
Ngôi trường đầy mến thương ơi!
Mở cho tôi cả môt trời thơ ca

Chiến tranh đâu bỗng vỡ òa,
Một thời hoa mộng vụt xa mất rồi
Thầy cô bước rã bước rời
Chim đàn vỡ tổ rối bời loạn bay.



Vĩnh Bình


Mới lên chín đã rời nhà,
Qua Hòa Đồng hiểu đâu là tha hương.
Vui khôn đọ được với buồn,
Trẻ thơ chỉ hướng riêng phương nhà mình

Nằm trong vùng có chiến tranh,
Trường xưa bỗng chốc trở thành hoang vu.
Thầy cô cũ chợt xa mù,
Về trường mới, chẳng vô tư nữa rồi.

Một năm rưỡi, Vĩnh Lợi ơi!,
Tuổi lên mười đã chạm đời lửa binh.
Mái trường tiểu học Vĩnh Bình,
Lớp nhì, lớp nhứt… chẳng đành quên đâu

Ru đêm đại bác trên đầu,
Ai đem sách xuống hầm sâu đọc bài
Bao gian khó vẫn miệt mài,
Ươm mầm hy vọng nay mai thanh bình

Bao ngày tháng vụt qua nhanh,
Tuổi thơ ngày ấy đã thành hoa khô.
Ép trong trang vở phai mờ,
Vĩnh Bình day trở trang thơ bao lần



Trang tình đầu



Rời Hòa Đồng xuống Gò Công.
Bảy năm một thoáng tuổi hồng thăng hoa.
Ao Trường Đua nắng mượt mà,
Ong bay bướm liệng vờn xa lượn gần.

Tóc thề ai thả bâng khuâng,
Cho ta nối bước lạc vần chiêm bao.
Đi suông chẳng nỡ lòng nào,
Đắng cay lỡ mượn, ngọt ngào lỡ vay

Gió lùa hương nhụy thơ ngây,
Thở lên sóng áo dài bay phập phồng
Lạc vào đôi mắt xanh trong,
Tưởng qua trăm núi ngàn sông biển bờ

Em như sương khói hững hờ,
Rập rờn khép mở đôi tờ lá duyên
Thơ tình chưa đặt được tên,
Sao em nỡ vội xuống thuyền sang sông?

Cuốn theo con sáo sổ lồng,
Biệt tăm cá quẫy xuôi dòng trường giang.
Một đời chưa hết bàng hoàng,
Khi ngồi đây viết lại trang tình đầu


Trần Ngọc Hưởng

Thứ Năm, 9 tháng 1, 2014

Thơ

Sài gòn | Nguồn thơ chưa về

Posted: 10/01/2014 in Thơ, Trần Ngọc Hưởng
Sài gòn
sai_gon_ngay_xua
Tuổi 19 học Văn khoa,
Quẩn quanh đâu cũng thấy là văn chương
Sẩy chân là đụng chiến trường,
Đụng bom đạn … khắp bốn phương bộn bề
Sài Gòn đâu bóng trăng quê,
Đâu hoa bưởi ướp tóc thề đẫm hương.
Bụi phồn hoa lấm phố phường
Kẽm gai giăng mắc điệu buồn sinh viên

Già đâu mà đã đọc thiền,
Suzuki khiến mình thêm mịt mờ…
Theo Bùi Giáng lạc cõi thơ,
Biển đời trôi bến giạt bờ mênh mang.
Nửa đêm đọc Động hoa vàng,
Ngỡ mình là gã từ quan…si tình
Ngẩn ngơ đâu bóng đâu hình,
Nam hoa kinh bướm hóa mình ngẩn ngơ…
Yêu Sài gòn mãi đến giờ,
Một đời ta gã làm thơ thất thời
Đẹp hồn nhiên tuổi đôi mươi.
Đêm mơ còn gọi ới ơi Sài gòn

Nguồn thơ chưa về
Lại về bến hẹn chốn này,
Mời sông nước cạn chén đầy cùng ta
Ruổi dong từ trẻ đến già,
Sông trầm lắng mãi phù sa lở bồi.
Chưa quên trận mạc sông ơi!
Ta còn mộng mị một thời chiến tranh.
Vết thương xưa ngỡ đã lành,
Bao lần mình gặp lại mình … ngỡ ai.
Thấy đây luôn nghĩ là may,
Triệu trang lứa cũ nằm say sa trường
Ta còn lụy chút văn chương,
Hiểu sao hết lẽ vô thường hợp tan.
Rượu quê tưới xuống trường giang,
Liêu xiêu thành một nén nhang tự tình.
Về đây lạy mẹ quê mình,
Cầu cho trần thế đất lành đơm bông.
Rót ly rượu nữa mời sông,
Tiếng ai vọng mãi mà không tới bờ
Dang tay đợi, ngóng mắt chờ
Ta còn mắc nợ nguồn thơ chưa về…
Trần Ngọc Hưởng
Nguồn thơ chưa về - Trần Ngọc Hưởng
07.01.2014 09:49 - Số lần xem: 19
Xem hình

Rót ly rượu nữa mời sông,
Tiếng ai vọng mãi mà không tới bờ
Dang tay đợi, ngóng mắt chờ
Ta còn mắc nợ nguồn thơ chưa về…
travel, hp, pepsi, coca-cola, food, computer, iphone, english, learning
Nguồn thơ chưa về


Lại về bến hẹn chốn này,
Mời sông nước cạn chén đầy cùng ta
Ruổi dong từ trẻ đến già,
Sông trầm lắng mãi phù sa lở bồi.

Chưa quên trận mạc sông ơi!
Ta còn mộng mị một thời chiến tranh.
Vết thương xưa ngỡ đã lành,
Bao lần mình gặp lại mình … ngỡ ai

Thấy đây luôn nghĩ là may,
Triệu trang lứa cũ nằm say sa trường
Ta còn lụy chút văn chương,
Hiểu sao hết lẽ vô thường hợp tan.



Rượu quê tưới xuống trường giang,
Liêu xiêu thành một nén nhang tự tình.
Về đây lạy mẹ quê mình,
Cầu cho trần thế đất lành đơm bông.

Rót ly rượu nữa mời sông,
Tiếng ai vọng mãi mà không tới bờ
Dang tay đợi, ngóng mắt chờ
Ta còn mắc nợ nguồn thơ chưa về…

Trần Ngọc Hưởng


Read more: http://datdung.com/modules.php?name=News&op=viewst&sid=10247#ixzz2pt4CmhP8
Under Creative Commons License: Attribution

Thứ Ba, 7 tháng 1, 2014

Yêu Sài Gòn - Thơ TRẦN NGỌC HƯỞNG

Yêu Sài Gòn



* Thơ TRẦN NGỌC HƯỞNG




Tuổi 19 học Văn khoa,
Quẩn quanh đâu cũng thấy là văn chương
Sẩy chân là đụng chiến trường,
Đụng bom đạn … khắp bốn phương bộn bề

Sài Gòn đâu bóng trăng quê,
Đâu hoa bưởi ướp tóc thề đẫm hương.
Bụi phồn hoa lấm phố phường
Kẽm gai giăng mắc điệu buồn sinh viên

Già đâu mà đã đọc thiền,
Suzuki khiến mình thêm mịt mờ…
Theo Bùi Giáng lạc cõi thơ,
Biển đời trôi bến giạt bờ mênh mang.

Nửa đêm đọc Động hoa vàng,
Ngỡ mình là gã từ quan…si tình
Ngẩn ngơ đâu bóng đâu hình,
Nam hoa kinh bướm hóa mình ngẩn ngơ…

Yêu Sài gòn mãi đến giờ,
Một đời ta gã làm thơ thất thời
Đẹp hồn nhiên tuổi đôi mươi.
Đêm mơ còn gọi ới ơi Sài gòn

Chủ Nhật, 5 tháng 1, 2014

Nguồn thơ chưa về - Thơ TRẦN NGỌC HƯỞNG

Nguồn thơ chưa về



* Thơ TRẦN NGỌC HƯỞNG




Lại về bến hẹn chốn này,
Mời sông nước cạn chén đầy cùng ta
Ruổi dong từ trẻ đến già,
Sông trầm lắng mãi phù sa lở bồi.

Chưa quên trận mạc sông ơi!
Ta còn mộng mị một thời chiến tranh.
Vết thương xưa ngỡ đã lành,
Bao lần mình gặp lại mình … ngỡ ai.

Thấy đây luôn nghĩ là may,
Triệu trang lứa cũ nằm say sa trường
Ta còn lụy chút văn chương,
Hiểu sao hết lẽ vô thường hợp tan.

Rượu quê tưới xuống trường giang,
Liêu xiêu thành một nén nhang tự tình.
Về đây lạy mẹ quê mình,
Cầu cho trần thế đất lành đơm bông.

Rót ly rượu nữa mời sông,
Tiếng ai vọng mãi mà không tới bờ
Dang tay đợi, ngóng mắt chờ
Ta còn mắc nợ nguồn thơ chưa về…


Trần Ngọc Hưởng