Dấu tàn phai | Tam Lạch | Vĩnh Bình | Trang tình đầu
Posted: 14/01/2014 in Thơ, Trần Ngọc Hưởng
Trần Ngọc Hưởng
Dấu tàn phai
Bạc không còn sợi tóc xanh,
Tiếc thương mấy cũng phải đành thế thôi.
Đen dòn tóc nhuộm dẫu tươi,
Vẫn tàn héo nét ngậm ngùi đẩu đâu
Tuổi già đến đã từ lâu,
Trong từng sợi nhỏ tóc sâu giấu mình,
Phù du một kiếp nhân sinh,
Trăm năm thoáng chốc bóng hình trả vay
Từ tay trắng đến trắng tay
Biết còn để lại gì đây cho người
Tóc tơ từ sắc non tươi
Đến màu nhuộm thấm đẫm mùi phong sương
Vui sao sánh nổi với buồn,
Từ ta lạc giữa muôn phương bụi hồng
Có nhiều khi cũng là không,
Gừng cay muối mặn nhủ lòng sống vui.
Được thua chi cũng một đời,
Bảy mươi tóc bạc vai xuôi lưng gầy
Còn chăng hương nhụy thơ ngây,
Cho ta tìm lại nét mày em cong
Tam Lạch
Chót gần phía mõm cù lao,
Ven dòng Cửa Tiểu sóng dào dạt nghiêng
Gặp hồi lửa khói tạm yên,
Dựng trường học mới lên nền bốt xưa.
Hỏi người đã hả dạ chưa?
Tiếng ê a dưới bóng dừa vút cao.
Thật rồi, chẳng phải chiêm bao,
Ngọn vàm Tam Lạch lao xao nắng vàng.
Chim đàn về hát ríu ran,
Gió qua cửa lớp mênh mang gió trời.
Ngôi trường đầy ước mơ ơi!
Êm đềm ru dỗ tiếng cười trẻ thơ.
Giấy hàng đôi kẻ thơm tờ,
Mồng tơi mực tím tuổi thơ một thời
Ngôi trường đầy mến thương ơi!
Mở cho tôi cả môt trời thơ ca
Chiến tranh đâu bỗng vỡ òa,
Một thời hoa mộng vụt xa mất rồi
Thầy cô bước rã bước rời
Chim đàn vỡ tổ rối bời loạn bay.
Vĩnh Bình
Mới lên chín đã rời nhà,
Qua Hòa Đồng hiểu đâu là tha hương.
Vui khôn đọ được với buồn,
Trẻ thơ chỉ hướng riêng phương nhà mình
Nằm trong vùng có chiến tranh,
Trường xưa bỗng chốc trở thành hoang vu.
Thầy cô cũ chợt xa mù,
Về trường mới, chẳng vô tư nữa rồi.
Một năm rưỡi, Vĩnh Lợi ơi!,
Tuổi lên mười đã chạm đời lửa binh.
Mái trường tiểu học Vĩnh Bình,
Lớp nhì, lớp nhứt… chẳng đành quên đâu
Ru đêm đại bác trên đầu,
Ai đem sách xuống hầm sâu đọc bài
Bao gian khó vẫn miệt mài,
Ươm mầm hy vọng nay mai thanh bình
Bao ngày tháng vụt qua nhanh,
Tuổi thơ ngày ấy đã thành hoa khô.
Ép trong trang vở phai mờ,
Vĩnh Bình day trở trang thơ bao lần
Trang tình đầu
Rời Hòa Đồng xuống Gò Công.
Bảy năm một thoáng tuổi hồng thăng hoa.
Ao Trường Đua nắng mượt mà,
Ong bay bướm liệng vờn xa lượn gần.
Tóc thề ai thả bâng khuâng,
Cho ta nối bước lạc vần chiêm bao.
Đi suông chẳng nỡ lòng nào,
Đắng cay lỡ mượn, ngọt ngào lỡ vay
Gió lùa hương nhụy thơ ngây,
Thở lên sóng áo dài bay phập phồng
Lạc vào đôi mắt xanh trong,
Tưởng qua trăm núi ngàn sông biển bờ
Em như sương khói hững hờ,
Rập rờn khép mở đôi tờ lá duyên
Thơ tình chưa đặt được tên,
Sao em nỡ vội xuống thuyền sang sông?
Cuốn theo con sáo sổ lồng,
Biệt tăm cá quẫy ngược dòng trường giang.
Một đời chưa hết bàng hoàng,
Khi ngồi đây viết lại trang tình đầu
Trần Ngọc Hưởng