Đâu mảnh trời quê - Thơ TRẦN NGỌC HƯỞNG
Đâu mảnh trời quê
* Thơ TRẦN NGỌC HƯỞNG
Mùi thơm hoa cỏ mùa thơ dại,
Thơm nức lòng tôi…biết nói gì?
Có chuyến đò nào về dĩ vãng,
Cho tôi khăn gói quá giang đi.
Sầu đâu trắng nụ vô thường nở
Ngọn gió phù du thổi lộng về.
Bến cũ cắm sào thành bến hẹn
Cánh diều khép mở mảnh trời quê.
Bên hiên đồng ấu trưa hè muộn,
Kẽo kẹt trầm phù tiếng mẹ ru.
Nhịp võng đong đưa hồn xứ sở,
Ấm nồng tình nghĩa giáo khoa thư
Trường quê mái lá đầy thơm thảo,
Rộn tiếng đánh vần rậm tiếng chim.
Cô giáo thiên thần không phấn sáp,
Dịu dàng như mẹ, dễ gì quên…
Ôi chao mọi thứ mờ phai cả,
Chỉ mỗi lòng ta vẫn thắm xanh.
Mơ một chuyến đò về quá khứ,
Nằm đây đầu gối cánh tay mình
Trần Ngọc Hưởng
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét