Biển dâu kiếp người | Niềm nhớ không tên | Mùa sạch cổng tình
Posted: 21/04/2014 in Thơ, Trần Ngọc HưởngBiển dâu kiếp người
Nhà thơ Viên Linh
Tên : Nguyễn Nam
Sanh năm !938
Tác phẩm chính:
- Hóa Thân – 1966
- Thủy Mộ Quan – 1982
- Nhiều truyện và tiểu thuyết
Biển Đông xưa buổi điêu tàn,
Hóa thân chưa thủy mộ quan đâu thời?
Gọi hồn chuông nguyện trùng khơi,
Mang mang mây nước một trời bể dâu
Nổi trôi mệnh nước vây sầu,
Mệnh người cánh cửa đêm thâu mịt mờ.
Gươm đàn mấy chặng đường thơ,
Thanh xuân ngờm ngợp sông hồ mộng xưa.
Sóng ngàn cơn bạc đầu chưa,
Nhuộm sao thắm lại được mùa tàn phai.
Đêm sâu râu tóc mọc dài,
Rưng rưng nến lệ, dáng ai chập chờn.
Khởi hành khởi sự văn chương,
Bao năm thời tập tiếp đường bút hoa.
Thuyền nằm vọng bến nào xa,
Đêm trường cánh mộng vút qua muôn trùng
Khói sương đâu cõi mung lung,
Leo vào trang mạng ta cùng đọc nhau.
Bên trời một lứa bạc đầu,
Thương đau là chuyện biển dâu kiếp người
Niềm nhớ không tên
Nguyễn Đình Toàn, nhà văn, nhạc sĩ, thi sĩ
sinh năm 1936 tại Hà Nội, tác giả của rất nhiều tập truyện
in từ 1962 đến 1975 tại Sài Gòn và của rất nhiều ca khúc và thơ. .
Tác phẩm:
1. Chị em Hải
2. Con đường
3. Ngày tháng
4. Giờ ra chơi …Bông hồng tạ ơn
Nhạc: Sài Gòn niềm nhớ không tên
Chị em Hải cũ có còn,
Ở đây hay bỏ Sài Gòn… vượt biên?
Hoa vàng tượng đá… công viên,
Sài Gòn niềm nhớ không tên…Sài Gòn!
Nhớ sao ngày tháng, con đường,
Hàng me già lá rơi vương tóc mềm
Giờ ra chơi nhớ hay quên
Bóng vang một thuở sinh viên ngọt ngào
Mắt trông vời với mây cao,
Ngọn đèn nào thắp cho nhau, ngọn đèn…
Khô dòng lệ cạn đưa tin,
Vượt bao ghềnh thác lênh đênh phận người
Lòng đau bão táp khôn nguôi,
Cõng tình dở khóc dở cười mà say.
Cũng đành giữ chút men cay,
Đàn xưa đợi phút so dây cùng người.
Mừng cho cây cãi về trời,
Bông hồng nở tạ ơn đời… thơ ca.
Sài Gòn niềm nhớ đâu là,
Sầu người sao mượn thơ ta gieo thầm
Mùa sạch cổng tình
Nhà thơ Trần Dần (1926 – 1997)
Tác phẩm chính: Người người lớp lớp, Nhất định thắng,
Những ngã đường và những cột đèn, Mùa sạch, Cổng tình…
Người người lớp lớp về đâu?
Niềm vui chưa tới nỗi sầu hiện ra.
Màu cờ đỏ, hạt mưa sa,
Đi không thấy phố, thấy nhà, thấy ai…
Chân trời không có người bay,
Người bay mất biệt đâu hay chân trời.
Nhủ mình nhất định thắng thôi,
Năm năm lao cải… chao ôi! Trần Dần…
Miệt mài thơ kiểu cách tân,
Sổ thơ, sổ bụi, gian truân… sổ đời.
Thương nhà đành viết văn chui,
Vẽ tranh tô ảnh tự nuôi thơ mình
Những ngã đường những cột đèn,
Phận người một thuở chênh vênh khóc cười.
Thơ in ra lại thu hồi,
Đã tan đâu chuyện lỡ bồi biển dâu.
Văn chương dễ khiến bạc đầu,
Bao giờ vuốt phẳng nếp nhàu nhân sinh.
Còn đây mùa sạch cổng tình,
Cho đời gom nhặt dỗ dành mai sau
Trần Ngọc Hưởng
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét