Thứ Sáu, 18 tháng 12, 2015

Saturday, December 12, 2015

TAY THƯƠNG - thơ Trần Ngọc Hưởng




Tay thương

Tay nào bùa phép hiển linh,
Tay thương tay nhớ tay tình tay ai?
Tay nồng rượu thấm men cay,
Mùa yêu xao động rót say đất trời.

Trong đời dẫu một thoáng thôi,
Tay em chạm nóng tay tôi ngỡ ngàng.
Khơi bùng lên lửa bếp tàn,
Lạc trong mộng mị mịn màng tóc tơ.

Tay yêu như sóng đập bờ,
Choàng ôm vỡ vụn cơn mơ xuân tình
Em còn níu mộng ngày xanh,
Sau cơn khổ nạn duyên thành tình ta.

Tay ôm đắm đuối làn da,
Ngực bồng nhan sắc em là tình yêu
Buồn chăng mới sớm đã chiều,
Dẫu qua trăm lũng nghìn đèo vấn vương.

Tay tình tay nhớ tay thương,
Em nhen bếp ấm cuối phương trời nào?
Nâng anh vào giấc chiêm bao,
Mùa xuân trần thế ngọt ngào tay thương.

Trần Ngọc Hưởng

Tay thương | Trước biển

Posted: 17/12/2015 in ThơTrần Ngọc Hưởng
Trần Ngọc Hưởng
nam_tay_nguoi_yeu
Tay thương
Tay nào bùa phép hiển linh,
Tay thương tay nhớ tay tình tay ai?
Tay nồng rượu thấm men cay,
Mùa yêu xao động rót say đất trời.
Trong đời dẫu một thoáng thôi,
Tay em chạm nóng tay tôi ngỡ ngàng.
Khơi bùng lên lửa bếp tàn,
Lạc trong mộng mị mịn màng tóc tơ.

Tay yêu như sóng đập bờ,
Choàng ôm vỡ vụn cơn mơ xuân tình
Em còn níu mộng ngày xanh,
Sau cơn khổ nạn duyên thành tình ta.
Tay ôm đắm đuối làn da,
Ngực bồng nhan sắc em là tình yêu
Buồn chăng mới sớm đã chiều,
Dẫu qua trăm lũng nghìn đèo vấn vương.
Tay tình tay nhớ tay thương,
Em nhen bếp ấm cuối phương trời nào?
Nâng anh vào giấc chiêm bao,
Mùa xuân trần thế ngọt ngào tay thương.

Trước biển
Biển ngực trần khao khát,
Sóng lùi xuống chồm lên
Dạt dào ôm bãi cát,
Khỏa lấp vết chân mềm
Nồng nàn mà lặng lẽ,
Giấu biển trong mắt mình
Một mảnh hồn thơ trẻ,
Say hoài sóng biển xanh.,
Biển cồn cào thả sóng,
Em cồn cào tơ vương.
Thực hòa chung với mộng
Ngây ngất một cánh buồm
Biển gửi tình vào sóng,
Em gửi tình vào thơ
Bãi cát trưa cháy bỏng,
Bọt tung trắng bến bờ.
Dáng em tuy bé nhỏ,
Giữa rộng lớn dòng đời
Đối diện em anh ngỡ
Ôi! muôn trùng biển khơi …
Trần Ngọc Hưởng
Nguồn: Tác giả gửi

Thứ Sáu, 11 tháng 12, 2015

Cuộn sóng Tay thương - Thơ TRẦN NGỌC HƯỞNG

















Cuộn sóng Tay thương

* Thơ TRẦN NGỌC HƯỞNG


Cuộn sóng

Thân trần mắt ngả mày nghiêng,
Phút nào anh cuộn vào em bềnh bồng.
Ngất ngây chạm đáy cuồng phong,
Gối đầu lên ngực em hồng, phục sinh.

Vòng tay xiết khoả thân xanh,
Phút nào em cuộn vào anh nồng nàn.
Lướt môi về phía đa đoan,
Dốc ly rượu cạn tình tràn tận đâu?
Tình thơ e giấc mơ nhàu,
Phút nào ta cuộn vào nhau giao hòa.
Tình nồng ơi! Thoáng thăng hoa,
Gửi vào vô tận thực thà mắt môi.
Ngực hồng vùi nụ hôn tươi,
Buồm yêu vút cánh giạt trôi mịt mờ.
Mênh mang đâu bến đâu bờ,
Gập ghềnh trong khói, dật dờ trong sương.

Kể chi địa ngục thiên đường,
Bế bồng nhau giữa suối nguồn đam mê,
Thênh thang ngõ nhỏ đi về,
Sóng tình cuộn sóng tràn trề cuộn nhau.


Tay thương



Tay nào bùa phép hiển linh,

Tay thương tay nhớ tay tình tay ai?

Tay nồng rượu thấm men cay,

Mùa yêu xao động rót say đất trời.



Trong đời dẫu một thoáng thôi,

Tay em chạm nóng tay tôi ngỡ ngàng.

Khơi bùng lên lửa bếp tàn,

Lạc trong mộng mị mịn màng tóc tơ.



Tay yêu như sóng đập bờ,

Choàng ôm vỡ vụn cơn mơ xuân tình

Em còn níu mộng ngày xanh,

Sau cơn khổ nạn duyên thành tình ta.



Tay ôm đắm đuối làn da,

Ngực bồng nhan sắc em là tình yêu

Buồn chăng mới sớm đã chiều,

Dẫu qua trăm lũng nghìn đèo vấn vương.



Tay tình tay nhớ tay thương,

Em nhen bếp ấm cuối phương trời nào?

Nâng anh vào giấc chiêm bao,

Mùa xuân trần thế ngọt ngào tay thương.

Trần Ngọc Hưởng


Tay thương – Thơ Trần Ngọc Hưởng

Tay thương - Thơ Trần Ngọc Hưởng


Tay nào bùa phép hiển linh,
Tay thương tay nhớ tay tình tay ai?
Tay nồng rượu thấm men cay,
Mùa yêu xao động rót say đất trời.

Trong đời dẫu một thoáng thôi,
Tay em chạm nóng tay tôi ngỡ ngàng.
Khơi bùng lên lửa bếp tàn,
Lạc trong mộng mị mịn màng tóc tơ.

Tay yêu như sóng đập bờ,
Choàng ôm vỡ vụn cơn mơ xuân tình
Em còn níu mộng ngày xanh,
Sau cơn khổ nạn duyên thành tình ta.

Tay ôm đắm đuối làn da,
Ngực bồng nhan sắc em là tình yêu
Buồn chăng mới sớm đã chiều,
Dẫu qua trăm lũng nghìn đèo vấn vương.

Tay tình tay nhớ tay thương,
Em nhen bếp ấm cuối phương trời nào?
Nâng anh vào giấc chiêm bao,
Mùa xuân trần thế ngọt ngào tay thương.
Trần Ngọc Hưởng

Giữa đời liêu xiêu – Trần Ngọc Hưởng


Anh về, mắc võng hiên trưa,
Gọi hồn quán xá cho vừa yêu nhau
Làm sao anh ở được lâu
Lần này, lại có lần sau, cõi tình …
Đợi em rũ áo thị thành,
Trái mơ hồng vấp vào anh khẽ khàng.
Đào tiên hơ hớ mơn man,
Nổi chìm hư thực bàng hoàng ngực thơm.
Chảy dòng sữa ấm tận hồn,
Hoa vườn nhụy ngọt môi hôn phiêu bồng
Mang mang thiên địa mù không,
Chập chờn khoảnh khắc tình nồng men say.
Chung nhau ấm chén rượu đầy,
Thả hồn vút cánh thơ bay tận trời.
Vẻ ngon ngon đọng vành môi,
Vẳng trong tâm thức muôn lời hoan ca.
Tạm rời nhau giữa chiều tà,
Anh còn thơm đọng hoàng hoa chén mời.
Một lần, lại một lần trôi,
Còn thương anh đứng giữa đời liêu xiêu.
Trần Ngọc Hưởng

Thứ Năm, 10 tháng 12, 2015

Tuesday, December 8, 2015

TÓC THƠM - thơ Trần Ngọc Hưởng




Tóc thơm 

Cho anh mượn tóc em dài,
Thả vần thêu dệt hình hài tứ thơ.
Sợi ngay câu thẫn, câu thờ,
Sợi quăn câu dại, câu khờ dịu êm

Cho anh mượn tóc em mềm,
Kết thành võng nhịp êm đềm ru thơ.
Sợi tính tứ, sợi mộng mơ,
Sợi khăng khít, sợi ơ hờ … trôi xuông

Cho anh mượn tóc em buồn,
Sợi tương tư trắng rợp vườn chiêm bao
Sợi thương sợi nhớ sợi nào,
Sợi riêng giữ lại,sợi trao cho tình.

Cho anh mượn tóc em xanh,
Miên man suối cuộn tóc thành đam mê.
Nụ hôn dẫn lối đi về.
Tóc xanh như có bùa mê mẩn hồn

Cho anh mượn tóc em thơm,
Dấy hương lửa ấm môi hôn tình nồng.
Tóc thơm, thơm đến nao lòng,
Ừ thôi chẳng bế thì bồng tóc thơm


 Trần Ngọc Hưởng

Thứ Tư, 9 tháng 12, 2015


Trước biển - Thơ TRẦN NGỌC HƯỞNG




Trước biển

* Thơ TRẦN NGỌC HƯỞNG



Biển ngực trần khao khát,

Sóng lùi xuống chồm lên

Dạt dào ôm bãi cát,

Khỏa lấp vết chân mềm



Nồng nàn mà lặng lẽ,

Giấu biển trong mắt mình

Một mảnh hồn thơ trẻ,

Say hoài sóng biển xanh.,



Biển cồn cào thả sóng,

Em cồn cào tơ vương.

Thực hòa chung với mộng

Ngây ngất một cánh buồm



Biển gửi tình vào sóng,

Em gửi tình vào thơ

Bãi cát trưa cháy bỏng,

Bọt tung trắng bến bờ.



Dáng em tuy bé nhỏ,

Giữa rộng lớn dòng đời

Đối diện em anh ngỡ

Ôi! muôn trùng biển khơi …


Trần Ngọc Hưởng

Tóc thơm | Cuộn sóng

Posted: 09/12/2015 in Thơ, Trần Ngọc Hưởng
Trần Ngọc Hưởng
yem_dao_chai_toc
Tóc thơm
Cho anh mượn tóc em dài,
Thả vần thêu dệt hình hài tứ thơ.
Sợi ngay câu thẫn, câu thờ,
Sợi quăn câu dại, câu khờ dịu êm

Cho anh mượn tóc em mềm,
Kết thành võng nhịp êm đềm ru thơ.
Sợi tính tứ, sợi mộng mơ,
Sợi khăng khít, sợi ơ hờ … trôi xuông
Cho anh mượn tóc em buồn,
Sợi tương tư trắng rợp vườn chiêm bao
Sợi thương sợi nhớ sợi nào,
Sợi riêng giữ lại,sợi trao cho tình.
Cho anh mượn tóc em xanh,
Miên man suối cuộn tóc thành đam mê.
Nụ hôn dẫn lối đi về.
Tóc xanh như có bùa mê mẩn hồn
Cho anh mượn tóc em thơm,
Dấy hương lửa ấm môi hôn tình nồng.
Tóc thơm, thơm đến nao lòng,
Ừ thôi chẳng bế thì bồng tóc thơm

Cuộn sóng
Thân trần mắt ngả mày nghiêng,
Phút nào anh cuộn vào em bềnh bồng.
Ngất ngây chạm đáy cuồng phong,
Gối đầu lên ngực em hồng, phục sinh.
Vòng tay xiết khoả thân xanh,
Phút nào em cuộn vào anh nồng nàn.
Lướt môi về phía đa đoan,
Dốc ly rượu cạn tình tràn tận đâu?
Tình thơ e giấc mơ nhàu,
Phút nào ta cuộn vào nhau giao hòa.
Tình nồng ơi! Thoáng thăng hoa,
Gửi vào vô tận thực thà mắt môi.
Ngực hồng vùi nụ hôn tươi,
Buồm yêu vút cánh giạt trôi mịt mờ.
Mênh mang đâu bến đâu bờ,
Gập ghềnh trong khói, dật dờ trong sương.
Kể chi địa ngục thiên đường,
Bế bồng nhau giữa suối nguồn đam mê,
Thênh thang ngõ nhỏ đi về,
Sóng tình cuộn sóng tràn trề cuộn nhau.
Trần Ngọc Hưởng
Nguồn: Tác giả gửi

Thứ Hai, 7 tháng 12, 2015

Tóc thơm - Thơ TRẦN NGỌC HƯỞNG

Tóc thơm

* Thơ TRẦN NGỌC HƯỞNG


Cho anh mượn tóc em dài,

Thả vần thêu dệt hình hài tứ thơ.

Sợi ngay câu thẫn, câu thờ,

Sợi quăn câu dại, câu khờ dịu êm



Cho anh mượn tóc em mềm,

Kết thành võng nhịp êm đềm ru thơ.

Sợi tính tứ, sợi mộng mơ,

Sợi khăng khít, sợi ơ hờ … trôi xuông



Cho anh mượn tóc em buồn,

Sợi tương tư trắng rợp vườn chiêm bao

Sợi thương sợi nhớ sợi nào,

Sợi riêng giữ lại,sợi trao cho tình.



Cho anh mượn tóc em xanh,

Miên man suối cuộn tóc thành đam mê.

Nụ hôn dẫn lối đi về.

Tóc xanh như có bùa mê mẩn hồn



Cho anh mượn tóc em thơm,

Dấy hương lửa ấm môi hôn tình nồng.

Tóc thơm, thơm đến nao lòng,

Ừ thôi chẳng bế thì bồng tóc thơm


Trần Ngọc Hưởng

Chủ Nhật, 6 tháng 12, 2015

Cuộn sóng - Thơ TRẦN NGỌC HƯỞNG


Cuộn sóng

* Thơ TRẦN NGỌC HƯỞNG


Thân trần mắt ngả mày nghiêng,

Phút nào anh cuộn vào em bềnh bồng.

Ngất ngây chạm đáy cuồng phong,

Gối đầu lên ngực em hồng, phục sinh.



Vòng tay xiết khoả thân xanh,

Phút nào em cuộn vào anh nồng nàn.

Lướt môi về phía đa đoan,

Dốc ly rượu cạn tình tràn tận đâu?



Tình thơ e giấc mơ nhàu,

Phút nào ta cuộn vào nhau giao hòa.

Tình nồng ơi! Thoáng thăng hoa,

Gửi vào vô tận thực thà mắt môi.



Ngực hồng vùi nụ hôn tươi,

Buồm yêu vút cánh giạt trôi mịt mờ.

Mênh mang đâu bến đâu bờ,

Gập ghềnh trong khói, dật dờ trong sương.



Kể chi địa ngục thiên đường,

Bế bồng nhau giữa suối nguồn đam mê,

Thênh thang ngõ nhỏ đi về,

Sóng tình cuộn sóng tràn trề cuộn nhau.


Trần Ngọc Hưởng
Thương người đứng bên trời liêu xiêu - Thơ TRẦN NGỌC HƯỞNG








































Thương người đứng bên trời liêu xiêu

* Thơ TRẦN NGỌC HƯỞNG


Anh về, mắc võng hiên trưa,
Gọi hồn quán xá cho vừa yêu nhau.
Làm sao anh ở được lâu,
Lần này, lại có lần sau, cõi tình …

Đợi em rũ áo thị thành,
Trái mơ hồng vấp vào anh nồng nàn.
Mùi hương chín tới giòn tan,
Ru anh thức ngủ bàng hoàng ngực thơm.
Chảy dòng sữa ấm tận hồn,
Hoa vườn nhụy ngọt môi hôn phiêu bồng
Mang mang thiên địa mù không,
Chập chờn khoảnh khắc tình nồng men say.
Chung nhau ấm chén rượu đầy,
Thả hồn vút cánh thơ bay tận trời.
Vẻ ngon ngon đọng vành môi,
Vẳng trong tâm thức muôn lời hoan ca.

Tạm rời nhau giữa chiều tà,
Anh còn thơm đọng hoàng hoa chén mời.
Một lần, lại một lần trôi,
Mãi thương người đứng bên trời liêu xiêu.


Trần Ngọc Hưởng

Thứ Hai, 7 tháng 9, 2015

Chiêm bao

Chiêm bao


* Thơ TRẦN NGỌC HƯỞNG


Mịt mờ núi biếc mưa xuân,

Mơ màng đá dựng động thần thăng hoa

Tóc râu Từ Thức nhạt nhòa,

Trán nhăn đá gợn phong ba kiếp người



Giáng Hương vút cánh cuối trời,

Đá dằn xiêm áo ủ hơi men nồng.

Cho nhau còn một chút lòng,

Hoa tiên đọng mãi mấy dòng thơ say.



Buồn buồn lời nói chia tay,

Giật mình đêm lại nhớ ngày tiễn nhau

Em đi trời đất say nhầu,

Anh về day trở gối đầu chiêm bao.



Gió heo may thổi hanh hao,

Trở trăn tình đã phút nào trọn ngôi.

Đổ hồi tu hú gọi đôi,

Sườn non tượng đá trông vời về đâu?



Gà quê gáy giục đêm sâu,

Thềm xưa gió lộng mái đầu sương sa.

Thôi anh trở lại quê nhà,

Chiêm bao rồi cũng chỉ là chiêm bao


Trần Ngọc Hưởng

Thứ Ba, 1 tháng 9, 2015

Trần Ngọc Hưởng

Tía tô, tên lá thơm nồng,
Gọi em tìm phút ấm lòng ngày vui.
Phù du còn một đoạn đời,
Có em tri kỷ chén mời cùng say.
Cho nhau lục bát tình đầy,
Cho nhau tròn một vòng tay hồng trần.
Em từ thăm thẳm bước gần,
Tuyệt vời năm tháng căn phần đôi ta.

Tiếng đàn xưa chạm phím ngà,
Hiên trưa quán vắng, em qua dáng gầy.
Mang theo chút gió heo may,
Đất trời riêng một chốn này lứa đôi.
Lá thơm thương phút tuyệt vời,
Môi anh quấn quýt quyến môi em hồng.
Theo từng hơi thở rướn cong,
Chắt chiu khoảnh khắc bế bồng tình yêu.
Bên nhau mới sáng đã chiều,
Biết âu yếm đến bao nhiêu mới vừa.
Sài Gòn gió lộng quán trưa,
Lá màu xanh tím đong đưa cội tình

Trần Ngọc Hưởng
Nguồn: Tác giả gửi

Thứ Hai, 31 tháng 8, 2015

Lục bát tình đầy - Thơ TRẦN NGỌC HƯỞNG

Lục bát tình đầy

* Thơ TRẦN NGỌC HƯỞNG


Tía tô, tên lá thơm nồng,

Gọi em tìm phút ấm lòng ngày vui.

Phù du còn một đoạn đời,

Có em tri kỷ chén mời cùng say.



Cho nhau lục bát tình đầy,

Cho nhau tròn một vòng tay hồng trần.

Em từ thăm thẳm bước gần,

Tuyệt vời năm tháng căn phần đôi ta.



Tiếng đàn xưa chạm phím ngà,

Hiên trưa quán vắng, em qua dáng gầy.

Mang theo chút gió heo may,

Đất trời riêng một chốn này lứa đôi.



Lá thơm thương phút tuyệt vời,

Môi anh quấn quýt quyến môi em hồng.

Theo từng hơi thở rướn cong,

Chắt chiu khoảnh khắc bế bồng tình yêu.



Bên nhau mới sáng đã chiều,

Biết âu yếm đến bao nhiêu mới vừa.

Sài Gòn gió lộng quán trưa,

Lá màu xanh tím đong đưa cội tình

Trần Ngọc Hưởng

Thứ Năm, 27 tháng 8, 2015

Ru tình - Thơ TRẦN NGỌC HƯỞNG

Ru tình

* Thơ TRẦN NGỌC HƯỞNG



Ầu ơ cơn ngủ đi đâu

Để em chong sáng đêm sâu một mình

Bỏ rơi gối lẻ lặng thinh …



Anh gom thơ hát lời tình ru em

Đây cơn gió mát bên thềm

Cuốn trôi hết nhé, ưu phiền ngày qua

Cho đêm đen bỗng thật thà

Đong đưa nhịp vỗ hiền hòa giấc ngoan



Say bên cánh mũi nhịp nhàng

Sao Hôm nhìn bóng anh choàng bóng em

Nét mày như lá cỏ nghiêng

Mơ anh còn thoảng hương mềm tóc thơm



Ngủ đi em, giấc bình thường

Môi cong vẽ nét dỗi hờn, hư sao!

Thương lắm nhé, ngủ say nào

Thơ anh trải lối em vào đêm nay



Ru em ngủ giấc căng đầy

Cho tan dông bão bao ngày gió mưa

Buồn em từ thuở xửa xưa

Anh gom nhận hết cho vừa tim yêu

Trần Ngọc Hưởng

Ru tình

Posted: 26/08/2015 in Thơ, Trần Ngọc Hưởng
Trần Ngọc Hưởng
giac_ngu_buon_thieu_nu
Ầu ơ cơn ngủ đi đâu
Để em chong sáng đêm sâu một mình
Bỏ rơi gối lẻ lặng thinh …
Anh gom thơ hát lời tình ru em
Đây cơn gió mát bên thềm
Cuốn trôi hết nhé, ưu phiền ngày qua
Cho đêm đen bỗng thật thà
Đong đưa nhịp vỗ hiền hòa giấc ngoan

Say bên cánh mũi nhịp nhàng
Sao Hôm nhìn bóng anh choàng bóng em
Nét mày như lá cỏ nghiêng
Mơ anh còn thoảng hương mềm tóc thơm
Ngủ đi em, giấc bình thường
Môi cong vẽ nét dỗi hờn, hư sao!
Thương lắm nhé, ngủ say nào
Thơ anh trải lối em vào đêm nay
Ru em ngủ giấc căng đầy
Cho tan dông bão bao ngày gió mưa
Buồn em từ thuở xửa xưa
Anh gom nhận hết cho vừa tim yêu
Trần Ngọc Hưởng

Ru tình – Thơ Trần Ngọc Hưởng


Ầu ơ cơn ngủ đi đâu
Để em chong sáng đêm sâu một mình
Bỏ rơi gối lẻ lặng thinh …

Anh gom thơ hát lời tình ru em
Đây cơn gió mát bên thềm
Cuốn trôi hết nhé, ưu phiền ngày qua
Cho đêm đen bỗng thật thà
Đong đưa nhịp vỗ hiền hòa giấc ngoan

Say bên cánh mũi nhịp nhàng
Sao Hôm nhìn bóng anh choàng bóng em
Nét mày như lá cỏ nghiêng
Mơ anh còn thoảng hương mềm tóc thơm

Ngủ đi em, giấc bình thường
Môi cong vẽ nét dỗi hờn,  hư sao!
Thương lắm nhé, ngủ say nào
Thơ anh trải lối em vào đêm nay

Ru em ngủ giấc căng đầy
Cho tan dông bão bao ngày gió mưa
Buồn em từ thuở xửa xưa
Anh gom nhận hết cho vừa tim yêu
Trần Ngọc Hưởng

Chủ Nhật, 12 tháng 7, 2015



Chung dòng suối mơ | Hương

Posted: 08/07/2015 in Thơ, Trần Ngọc Hưởng
Trần Ngọc Hưởng
tinh_nhan_ben_bo_suoi
Chung dòng suối mơ
Ngàn yêu dấu một tình nhân,
Gọi tên em biết bao lần chưa thôi.
Nghe tâm thức chợt vọng lời,
Cho ai ngơ ngẩn tình ơi đong đầy
Ôm vai nhỏ, ấp bàn tay
Hương lùa tóc rối môi say ngực nồng
Chạm vào một mảnh lưng ong,
Nhấp nhô nét thẳng đường cong núi đồi.

Vành ly còn đọng men vui,
Môi nào tìm cuộn lấy môi giao tình
Ngập ngừng bóng ngã chiều lên,
Mà đôi lứa vẫn bồng bềnh mãi đâu
Mùa soi bóng nước qua cầu
Rời tay mấy độ gối đầu chiêm bao.
Môi em hương nhụy ngọt ngào,
Ru ta chuốc chén ca dao rượu mời.
Cõi nào một thoáng rong chơi,
Chỉ còn mỗi nốt ruồi thôi phiêu bồng.
Tựa nhau tìm phút ấm lòng,
Về đây mà tắm chung dòng suối mơ.

Hương
Môi yêu như sóng, cuộn môi,
Cuộn đầu lưỡi cuộn nhau trôi bềnh bồng
Đong đưa một chiếc cầu vồng,
Cuộn nhau vào giữa cuồng phong đắm chìm.
Bão bùng quá đỗi dịu êm,
Khẽ khàng như gió mịn mềm như tơ.
Bến xưa tre trúc thẫn thờ,
Bềnh bồng đâu bến đâu bờ chiêm bao.
Hỏi em từ phút thiêng nào,
Mặn nồng trót mượn, ngọt ngào trót vay
Tình thơm thấm đẫm men say,
Chắt chiu từng cuộc xum vầy quán trưa!
Anh về, em sắp về chưa,
Vòm xanh nắng rải lưa thưa hạt vàng.
Bao ngày mỏi bước dọc ngang,
Cảm ơn em đã dịu dàng tay nâng.
Quên bao truy vấn ngại ngần,
Cõng nhau qua thác trầm luân phận đời.
Hương môi, hương tóc, hương người,
Vấn vương tận chốn xa xôi …, nhớ về
Trần Ngọc Hưởng

Thứ Sáu, 3 tháng 7, 2015



CHUNG DÒNG SUỐI MƠ – Thơ Trần Ngọc Hưởng


Ngàn yêu dấu một tình nhân,
Gọi tên em biết bao lần chưa thôi.
Nghe tâm thức chợt vọng lời,
Cho ai ngơ ngẩn tình ơi đong đầy
Ôm vai nhỏ, ấp bàn tay
Hương lùa tóc rối môi say ngực nồng
Chạm vào một mảnh lưng ong,
Nhấp nhô nét thẳng đường cong núi đồi.
Vành ly còn đọng men vui,
Môi nào tìm cuộn lấy môi giao tình
Ngập ngừng bóng ngã chiều lên,
Mà đôi lứa vẫn bồng bềnh mãi đâu
Mùa soi bóng nước qua cầu
Rời tay mấy độ gối đầu chiêm bao.
Môi em hương nhụy ngọt ngào,
Ru ta chuốc chén ca dao rượu mời.
Cõi nào một thoáng rong chơi,
Chỉ còn mỗi nốt ruồi thôi phiêu bồng.
Tựa nhau tìm phút ấm lòng,
Về đây mà tắm chung dòng suối mơ.
Trần Ngọc Hưởng
Chung dòng suối mơ Hương - Thơ TRẦN NGỌC HƯỞNG







Chung dòng suối mơ Hương

* Thơ TRẦN NGỌC HƯỞNG


Ngàn yêu dấu một tình nhân,
Gọi tên em biết bao lần chưa thôi.
Nghe tâm thức chợt vọng lời,
Cho ai ngơ ngẩn tình ơi đong đầy

Ôm vai nhỏ, ấp bàn tay
Hương lùa tóc rối môi say ngực nồng
Chạm vào một mảnh lưng ong,
Nhấp nhô nét thẳng đường cong núi đồi.

Vành ly còn đọng men vui,
Môi nào tìm cuộn lấy môi giao tình
Ngập ngừng bóng ngã chiều lên,
Mà đôi lứa vẫn bồng bềnh mãi đâu

Mùa soi bóng nước qua cầu
Rời tay mấy độ gối đầu chiêm bao.
Môi em hương nhụy ngọt ngào,
Ru ta chuốc chén ca dao rượu mời.

Cõi nào một thoáng rong chơi,
Chỉ còn mỗi nốt ruồi thôi phiêu bồng.
Tựa nhau tìm phút ấm lòng,
Về đây mà tắm chung dòng suối mơ.

Hương


Môi yêu như sóng, cuộn môi,
Cuộn đầu lưỡi cuộn nhau trôi bềnh bồng
Đong đưa một chiếc cầu vồng,
Cuộn nhau vào giữa cuồng phong đắm chìm.

Bão bùng quá đỗi dịu êm,
Khẽ khàng như gió mịn mềm như tơ.
Bến xưa tre trúc thẫn thờ,
Bềnh bồng đâu bến đâu bờ chiêm bao.

Hỏi em từ phút thiêng nào,
Mặn nồng trót mượn, ngọt ngào trót vay
Tình thơm thấm đẫm men say,
Chắt chiu từng cuộc xum vầy quán trưa!

Anh về, em sắp về chưa,
Vòm xanh nắng rải lưa thưa hạt vàng.
Bao ngày mỏi bước dọc ngang,
Cảm ơn em đã dịu dàng tay nâng.

Quên bao truy vấn ngại ngần,
Cõng nhau qua thác trầm luân phận đời.
Hương môi, hương tóc, hương người,
Vấn vương tận chốn xa xôi …, nhớ về

Trần Ngọc Hưởng

Chủ Nhật, 14 tháng 6, 2015



Thơm nồng giấc quê

Posted: 14/06/2015 in Thơ, Trần Ngọc Hưởng
Trẩn Ngọc Hưởng
thieu_nu_xuong_xe_tho_mo
Thơ ai lốc cốc gọi về,
Ngựa ô móng gõ hồn quê một thời.
Gập ghềnh khúc lục bát ơi!
Bao năm ngỡ đã quên rồi từ lâu
Ngổn ngang trăm lối rối nhàu,
Muôn phương quê biết về đâu mịt mờ
Đã đi vào nhạc vào thơ,
Ngựa ô ơi thật bất ngờ, phải không?

Thơ khua lục lạc bờm rung
Cuốn theo vó ngựa phiêu bồng nước non
Cái câu lý ấy bồn chồn,
Dấu xưa thổ mộ quanh hồn ngược xuôi.
Lửa hương từ bén duyên người,
Đã nghe cháy bỏng cuối trời lãng du.
Thơ ai đánh thức ngựa ô,
Âm thanh điệu lý bất ngờ về đây!
Em nâng hạnh phúc lên tay,
Âm vang móng gõ chiều nay ngựa về.
Mượn bài lục bát say mê,
Thơ ai dỗ lại giấc quê thơm nồng
Trẩn Ngọc Hưởng

Sáng tạo org

Thứ Tư, 10 tháng 6, 2015


THƠM NỒNG GIẤC QUÊ – Thơ Trần Ngọc Hưởng

Thơ ai lốc cốc gọi về,
Ngựa ô móng gõ hồn quê một thời.
Gập ghềnh khúc lục bát ơi!
Bao năm ngỡ đã quên rồi từ lâu
Ngổn ngang trăm lối rối nhàu,
Muôn phương quê biết về đâu mịt mờ
Đã đi vào nhạc vào thơ,
Ngựa ô ơi thật bất ngờ, phải không?
Thơ khua lục lạc bờm rung
Cuốn theo vó ngựa phiêu bồng nước non
Cái câu lý ấy bồn chồn,
Dấu xưa thổ mộ quanh hồn ngược xuôi.
Lửa hương từ bén duyên người,
Đã nghe cháy bỏng cuối trời lãng du.
Thơ ai đánh thức ngựa ô,
Âm thanh điệu lý bất ngờ về đây!
Em nâng hạnh phúc lên tay,
Âm vang móng gõ chiều nay ngựa về.
Mượn bài lục bát say mê,
Thơ ai dỗ lại giấc quê thơm nồng
Trẩn Ngọc Hưởng

Thứ Sáu, 5 tháng 6, 2015



Phút giây huyền diệu

Posted: 06/06/2015 in Thơ, Trần Ngọc Hưởng
Trần ngọc Hưởng
tranh_khoa_than-dzungart
Tranh của hoạ sĩ Dzungart


Tranh lõa thể xuân mở đúng mùa,
Tầm xuân kìa dáng Giáng Hương xưa
Dạo chơi lỡ cảnh tiên lôi cuốn,
Nên lão quan hưu dính phải bùa.

Em kéo mùa xuân xích lại gần,
Cho anh nhìn rõ nét thanh tân.
Suối nguồn chỉ một mình anh biết,
Bữa đó mùa xuân mới cởi quần.
Một góc Sài gòn hóa cảnh tiên,
Tầm xuân đâu nhỉ chỉ tầm duyên
Mạng internet trang Facebook,
Phiêu lãng duyên tròi gặp được em.
Mới thấy tình yêu thật nhiệm mầu,
Dào tuôn bất tuyệt, cuốn về đâu.
Tim hồng khép mở tay dang rộng,
Môi ấm anh thơm cả bí bầu.
Thở nụ hôn nồng thắm thịt da,
Đồi non vú nõn nức mùi hoa
Mở lòng đón phút giây huyền diệu,
Cảm xúc bùng lên chợt vỡ òa.
Trần ngọc Hưởng

Thứ Năm, 4 tháng 6, 2015


PHÚT GIÂY HUYỀN DIỆU- Thơ Trần Ngọc Hưởng

Tranh lõa thể xuân mở đúng mùa,
Tầm xuân kìa dáng Giáng Hương xưa
Dạo chơi lỡ cảnh tiên lôi cuốn,
Nên lão quan hưu dính phải bùa.
Em kéo mùa xuân xích lại gần,
Cho anh nhìn rõ nét thanh tân.
Suối nguồn chỉ một mình anh biết,
Bữa đó mùa xuân mới cởi quần.
Một góc Sài gòn hóa cảnh tiên,
Tầm xuân đâu nhỉ chỉ tầm duyên
Mạng internet trang Facebook,
Phiêu lãng duyên tròi gặp được em.
Mới thấy tình yêu thật nhiệm mầu,
Dào tuôn bất tuyệt, cuốn về đâu.
Tim hồng khép mở tay dang rộng,
Môi ấm anh thơm cả bí bầu.
Thở nụ hôn nồng thắm thịt da,
Đồi non vú nõn nức mùi hoa
Mở lòng đón phút giây huyền diệu,
Cảm xúc bùng lên chợt vỡ òa.
Trần ngọc Hưởng

Thứ Ba, 2 tháng 6, 2015


NỖI GÌ THIẾU EM – Thơ Trần Ngọc Hưởng

Anh còn gì nữa ngoài em?
Hiu hiu bóng ngã chiều lên gọi ngày.
Ôm nhau tròn một vòng tay,
Cảm ơn đất rộng trời dày bao dung
Có gì từ nhịp tim rung,
Trong hữu hạn, có vô cùng … đó thôi!
Gánh tình em quẩy đến nơi,
Reo vui ngày tháng tuyệt vời tuổi anh.
Bao phen giũ bụi thị thành,
Hóa đôi bướm lạ đậu nhành phù dung.
Thở chung nhịp thở mặn nồng,
Mượn thơ lót gót phiêu bồng rong chơi.
… Để rồi đơn lẻ ngậm ngùi,
Ngồi đây chỉ một mình tôi … muôn trùng!
Mơ màng đâu đất tạm dung,
Với bao kỷ niệm đã từng nâng niu.
Thương tôi bước trật bước trèo,
Thân cò bì bõm liêu xiêu ích gì?
Men vui đọng mãi vành ly,
Làm sao tôi cạn nỗi gì thiếu em!
Trần Ngọc Hưởng


Phút giây huyền diệu - Thơ TRẦN NGỌC HƯỞNG



































Phút giây huyền diệu
* Thơ TRẦN NGỌC HƯỞNG

Tranh lõa thể xuân mở đúng mùa,
Tầm xuân kìa dáng Giáng Hương xưa
Dạo chơi lỡ cảnh tiên lôi cuốn,
Nên lão quan hưu dính phải bùa.

Em kéo mùa xuân xích lại gần,
Cho anh nhìn rõ nét thanh tân.
Suối nguồn chỉ một mình anh biết,
Đêm ấy nàng xuân mới xuống trần.

Một góc Sài gòn hóa cảnh tiên,
Tầm xuân đâu nhỉ chỉ tầm duyên
Mạng internet trang Facebook,
Phiêu lãng duyên tròi gặp được em.

Mới thấy tình yêu thật nhiệm mầu,
Dào tuôn bất tuyệt, cuốn về đâu.
Tim hồng khép mở tay dang rộng,
Môi ấm anh thơm cả bí bầu.

Thở nụ hôn nồng thắm thịt da,
Đồi non vú nõn nức mùi hoa
Mở lòng đón phút giây huyền diệu,
Cảm xúc bùng lên chợt vỡ òa.

Trần ngọc Hưởng

Chủ Nhật, 31 tháng 5, 2015



Nỗi gì thiếu em | Chat yêu | Chấm lá

Posted: 31/05/2015 in Thơ, Trần Ngọc Hưởng
Trần Ngọc Hưởng
lone_drinker
Nỗi gì thiếu em
Anh còn gì nữa ngoài em?
Hiu hiu bóng ngã chiều lên gọi ngày.
Ôm nhau tròn một vòng tay,
Cảm ơn đất rộng trời dày bao dung
Có gì từ nhịp tim rung,
Trong hữu hạn, có vô cùng … đó thôi!
Gánh tình em quẩy đến nơi,
Reo vui ngày tháng tuyệt vời tuổi anh.

Bao phen giũ bụi thị thành,
Hóa đôi bướm lạ đậu nhành phù dung.
Thở chung nhịp thở mặn nồng,
Mượn thơ lót gót phiêu bồng rong chơi.
… Để rồi đơn lẻ ngậm ngùi,
Ngồi đây chỉ một mình tôi … muôn trùng!
Mơ màng đâu đất tạm dung,
Với bao kỷ niệm đã từng nâng niu.
Thương tôi bước trật bước trèo,
Thân cò bì bõm liêu xiêu ích gì?
Men vui đọng mãi vành ly,
Làm sao tôi cạn nỗi gì thiếu em!

Chat yêu
Nghiêng đời nửa bóng em đâu?
Lấy tình thơ nối nhịp cầu chiêm bao
Cho anh hôn nhẹ má đào,
Mặn nồng tình đượm thuở nào lên ngôi
Nụ hôn say phút tuyệt vời,
Tình như sợi khói chơi vơi quên sầu.
Cho anh cỏ mượt gối đầu,
Mây thơm đắp mặt ngó đâu cũng tình.
Màn hình chỉ một chấm xanh,
Một khung chat đủ chúng mình phiêu du.
Lắng sâu vào cõi sa mù,
Trái tim vứt phá ngục tù thăng hoa.
Em cho thêm nét đậm đà
Khơi lên lửa bếp thơ ca gió lồng
Bước chân trải rộng hoài mong,
Hôn nhau một thoáng hương nồng ngỡ như…
Tình yêu một cõi thực hư,
Tứ thơ vọng phía tuyệt mù quán trưa.
Ru em ngủ giấc rèm thưa,
Quên bao cay đắng chát chua đời mình.

Chấm lá
Giao diện nàng Face book,
Chấm lá nhỏ dập dờn.
Sâu vào đêm hun hút,
Tô thẫm nét cô đơn.
Ba giờ, trời chưa sáng,
Giấc ngủ trốn tìm em.
Một mình “on” trên mạng,
Ru nỗi buồn dịu êm
Cupic – mũi tên thần
Vô cớ đánh thức anh
Trao vòng tròn số phận
Một chấm lá long lanh
Bước ra từ trang ảo,
Em thật! Không thể ngờ
Đẩy anh vào tâm bão,
Đến giờ còn lơ ngơ…
Trăm tiếng yêu mãnh liệt.
Chẳng thể nói thành lời.
Trăm khúc tình anh viết.
Có là gì em ơi!
Quán vắng trưa ngây dại,
Em mịn màng tóc tơ.
Người về, hương ở lại,
Ấp vào anh như mơ.
Bắt định mệnh phải hứa,
Góc quán cũ an lành.
Cho anh còn gặp nữa,
Nàng Facebook chấm xanh …
Trần Ngọc Hưởng

Thứ Năm, 28 tháng 5, 2015




Nỗi gì thiếu em - Thơ TRẦN NGỌC HƯỞNG

Nỗi gì thiếu em

* Thơ TRẦN NGỌC HƯỞNG


Anh còn gì nữa ngoài em?
Hiu hiu bóng ngã chiều lên gọi ngày.
Ôm nhau tròn một vòng tay,
Cảm ơn đất rộng trời dày bao dung

Có gì từ nhịp tim rung,
Trong hữu hạn, có vô cùng … đó thôi!
Gánh tình em quẩy đến nơi,
Reo vui ngày tháng tuyệt vời tuổi anh.

Bao phen giũ bụi thị thành,
Hóa đôi bướm lạ đậu nhành phù dung.
Thở chung nhịp thở mặn nồng,
Mượn thơ lót gót phiêu bồng rong chơi.


*

… Để rồi đơn lẻ ngậm ngùi,
Ngồi đây chỉ một mình tôi … muôn trùng!
Mơ màng đâu đất tạm dung,
Với bao kỷ niệm đã từng nâng niu.

Thương tôi bước trật bước trèo,
Thân cò bì bõm liêu xiêu ích gì?
Men vui đọng mãi vành ly,
Làm sao tôi cạn nỗi gì thiếu em!

Trần Ngọc Hưởng


Thứ Hai, 25 tháng 5, 2015



Mình “on” trên mạng…Chat yêu - Thơ TRẦN NGỌC HƯỞNG








Mình “on” trên mạng…

* Thơ TRẦN NGỌC HƯỞNG


Giao diện nàng Face book,
Chấm lá nhỏ dập dờn.
Sâu vào đêm hun hút,
Tô thẫm nét cô đơn.

Ba giờ, trời chưa sáng,
Giấc ngủ trốn tìm em.
Một mình “on” trên mạng,
Ru nỗi buồn dịu êm

Cupic - mũi tên thần
Vô cớ đánh thức anh
Trao vòng tròn số phận
Một chấm lá long lanh

Bước ra từ trang ảo,
Em thật! Không thể ngờ
Đẩy anh vào tâm bão,
Đến giờ còn lơ ngơ…

Trăm tiếng yêu mãnh liệt.
Chẳng thể nói thành lời.
Trăm khúc tình anh viết.
Có là gì em ơi!

Quán vắng trưa ngây dại,
Em mịn màng tóc tơ.
Người về, hương ở lại,
Ấp vào anh như mơ.

Bắt định mệnh phải hứa,
Góc quán cũ an lành.
Cho anh còn gặp nữa,
Nàng Facebook chấm xanh …

Chat yêu

Nghiêng đời nửa bóng em đâu?
Lấy tình thơ nối nhịp cầu chiêm bao
Cho anh hôn nhẹ má đào,
Mặn nồng tình đượm thuở nào lên ngôi

Nụ hôn say phút tuyệt vời,
Tình như sợi khói chơi vơi quên sầu.
Cho anh cỏ mượt gối đầu,
Mây thơm đắp mặt ngó đâu cũng tình.

Màn hình chỉ một chấm xanh,
Một khung chat đủ chúng mình phiêu du.
Lắng sâu vào cõi sa mù,
Trái tim vứt phá ngục tù thăng hoa.

Em cho thêm nét đậm đà
Khơi lên lửa bếp thơ ca gió lồng
Bước chân trải rộng hoài mong,
Hôn nhau một thoáng hương nồng ngỡ như…

Tình yêu một cõi thực hư,
Tứ thơ vọng phía tuyệt mù quán trưa.
Ru em ngủ giấc rèm thưa,
Quên bao cay đắng chát chua đời mình.

Trần Ngọc Hưởng

Chủ Nhật, 24 tháng 5, 2015




SÀI GÒN THƠ – Thơ Trần Ngọc Hưởng

Lại vào ngồi quán nước quen,
Tim nồng đốt đuốc soi tìm đẩu đâu,
Thơ tình mình viết tặng nhau,
Tím xanh đượm thắm mãi màu lá thơ.
Cho anh hóa kẻ dại khở,
Nửa đêm sấp ngửa nằm mơ bí bầu.
Thơ buồn nhỏ giọt từng câu,
Đẫm hồn quán xá tình sầu mỏi mê..
Sài gòn đọng lắng hồn quê,
Thơ yêu soi lối anh về với em
Đâu dòng nhựt nguyệt lênh đênh,
Thơ cùng anh vẫn bồng bềnh bên nhau.
Tuổi xuân lỡ bước qua cầu,
Quán hiu hắt đợi bao lâu người về?
Cùng em cạn chén đam mê,
Mung lung cứ ngỡ bốn bề chiêm bao!
Nụ hôn thầm lặng ngọt ngào,
Nghiêng vai hương tóc ướp vào tình thơ.
Tương tư đến tận bao giờ?
Sài gòn yêu, Sài gòn thơ, … Sài gòn!
Trần Ngọc Hưởng


Mình “on” trên mạng…- Thơ TRẦN NGỌC HƯỞNG









Mình “on” trên mạng…

* Thơ TRẦN NGỌC HƯỞNG


Giao diện nàng Face book,
Chấm lá nhỏ dập dờn.
Sâu vào đêm hun hút,
Tô thẫm nét cô đơn.

Ba giờ, trời chưa sáng,
Giấc ngủ trốn tìm em.
Một mình “on” trên mạng,
Ru nỗi buồn dịu êm

Cupic - mũi tên thần
Vô cớ đánh thức anh
Trao vòng tròn số phận
Một chấm lá long lanh

Bước ra từ trang ảo,
Em thật! Không thể ngờ
Đẩy anh vào tâm bão,
Đến giờ còn lơ ngơ…

Trăm tiếng yêu mãnh liệt.
Chẳng thể nói thành lời.
Trăm khúc tình anh viết.
Có là gì em ơi!

Quán vắng trưa ngây dại,
Em mịn màng tóc tơ.
Người về, hương ở lại,
Ấp vào anh như mơ.

Bắt định mệnh phải hứa,
Góc quán cũ an lành.
Cho anh còn gặp nữa,
Nàng Facebook chấm xanh …

Trần Ngọc Hưởng

Thứ Bảy, 23 tháng 5, 2015



Tay nâu

Posted: 24/05/2015 in Thơ, Trần Ngọc Hưởng
Trần Ngọc Hưởng
thieu_nu_quet_la
Anh về tóc đẫm màu sương,
Tay nâu thay lược lệch đường ngôi xưa.
Đa mang chi chiếc bóng thừa,
Cho hoa nắng dưới hiên trưa trổ vàng.

Thấm nghe lạnh gió mùa sang,
Quạnh hiu vườn cũ ngỡ ngàng hoài nghi.
Cổng xưa mùa ghé và đi
Bỏ con dế nhỏ nằm truy vấn mình
Người chê chán bước phù sinh,
Gieo chi vạn ý thơ tình hoan ca.
Đẩy ta vào cõi mù sa ,
Lơ mơ chếnh choáng bước qua đời mình.
Nghe đâu đây tiếng dỗ dành,
Lòng anh trăn trở quẩn quanh hương nồng
Hôn nhau một thoáng phiêu bồng,
Da thơm má ửng mù không cõi tình
Say men bí tỉ môi xinh
Tay thon tóc ngắn mà tình mênh mông
Nghiêng ly cặn rượu vẫn nồng
Đèn khuya xô lệch bóng không rời hình
Trần Ngọc Hưởng

Thứ Năm, 21 tháng 5, 2015



Cõi mù sa - Thơ TRẦN NGỌC HƯỞNG

Cõi mù sa

* Thơ TRẦN NGỌC HƯỞNG


Anh về tóc đẫm màu sương,
Tay nâu thay lược lệch đường ngôi xưa.
Đa mang chi chiếc bóng thừa,
Cho hoa nắng dưới hiên trưa trổ vàng.

Thấm nghe lạnh gió mùa sang,
Quạnh hiu vườn cũ ngỡ ngàng hoài nghi.
Cổng xưa mùa ghé và đi
Bỏ con dế nhỏ nằm truy vấn mình

Người chê chán bước phù sinh,
Gieo chi vạn ý thơ tình hoan ca.
Đẩy ta vào cõi mù sa ,
Lơ mơ chếnh choáng bước qua đời mình.

Nghe đâu đây tiếng dỗ dành,
Lòng anh trăn trở quẩn quanh hương nồng
Hôn nhau một thoáng phiêu bồng,
Da thơm má ửng mù không cõi tình

Say men bí tỉ môi xinh
Tay thon tóc ngắn mà tình mênh mông
Nghiêng ly cặn rượu vẫn nồng
Đèn khuya xô lệch bóng không rời hình

Trần Ngọc Hưởng

Thứ Tư, 29 tháng 4, 2015

Giây phút thong dong

Posted: 27/04/2015 in Thơ, Trần Ngọc Hưởng
Trần Ngọc Hưởng
gian_muop
Cởi trần ra chẳng ngại ngần,
Sài gòn ơi phút tình xuân cuộn trào.
Thật mà đâu phải chiêm bao,
Bên anh, em đã tựa vào lòng anh.
Cởi trần ra gặp chính mình,
Đang làm mới một chút tình đã xưa
Môi yêu như dính phải bùa,
Lắc lay quả bí, đung đưa quả bầu.

Cởi trần ra bén hơi nhau,
Má xuân hôn mãi nụ đầu giêng hai.
Trêu ngươi kìa nốt ruồi ai,
Cỏ non xanh rợn tình hoài thẳm sâu.
Cởi trần ra thấy tận đâu,
Đường đi không đến đổi sầu làm vui.
Ôm nhau bất chợt rụng rời,
Ta yêu em giữa muôn người thế gian
Sài gòn phố xá ngổn ngang,
Cảm ơn em đã dịu dàng chân quê.
Tháng ngày cơm áo nhiêu khê,
Thong dong là phút anh về bên em
Trần Ngọc Hưởng
Nguồn: Tác giả gửi

Chủ Nhật, 26 tháng 4, 2015

Nụ đầu giêng hai - Thơ TRẦN NGỌC HƯỞNG
























































Nụ đầu giêng hai

* Thơ TRẦN NGỌC HƯỞNG


Cởi trần ra chẳng ngại ngần,
Sài gòn ơi phút tình xuân cuộn trào.
Thật mà đâu phải chiêm bao,
Bên anh, em đã tựa vào lòng anh.

Cởi trần ra gặp chính mình,
Đang làm mới một chút tình đã xưa
Môi yêu như dính phải bùa,
Lắc lay quả bí, đung đưa quả bầu.

Cởi trần ra bén hơi nhau,
Má xuân hôn mãi nụ đầu giêng hai.
Trêu ngươi kìa nốt ruồi ai,
Cỏ non xanh rợn tình hoài thẳm sâu.

Cởi trần ra thấy tận đâu,
Đường đi không đến đổi sầu làm vui.
Ôm nhau bất chợt rụng rời,
Ta yêu em giữa muôn người thế gian

Sài gòn phố xá ngổn ngang,
Cảm ơn em đã dịu dàng chân quê.
Tháng ngày cơm áo nhiêu khê,
Thong dong là phút anh về bên em

Trần Ngọc Hưởng

Thứ Ba, 17 tháng 3, 2015



Khoảng khắc Sài gòn | Ngựa đòi về dinh

Posted: 16/03/2015 in Thơ, Trần Ngọc Hưởng
Trần Ngọc Hưởng
duong_pho_saigon-direk_kingnok
Đường phố Sài Gòn
Direk Kingnok
Khoảng khắc Sài gòn
Sài gòn cơm áo bơ phờ,
Có em ríu rít chuyện thơ, chuyện đời.
Bí bầu là bí bầu ơi,
Anh thương khoảng khắc rong chơi Sài gòn
Cà phê nhấm nháp quán ngon,
Trà hoa cúc đẫm chuỗi hôn đậm đà.
Suối nguồn vô tận thi ca,
Môi hồng khoe thắm nhụy hoa mặn nồng

Ngọt tê đầu lưỡi mật ong,
Ngỡ đang tắm lại dòng trong đầu đời.
Mượt mà biết mấy tình ơi!
Sóng vai cùng với đất trời nguyên xuân
Kéo mơ xa lại mộng gần,
Trái tình chín rũ trong ngần thực hư.
Tầm duyên xanh nụ tương tư,
Lòng dưng không bỗng ngất ngư hương nồng.
Có nhiều khi cũng là không,
Anh đầu bạc tóc mà lòng tưởng như…
Bóng chiều vàng nắng sương mù,
Hồng nhan nở nụ phù du Sài gòn

Ngựa đòi về dinh.
Sài gòn khói bụi nhiêu khê,
Thơ anh đón ngựa ô về rước em.
Leng keng lục lạc tận thềm,
Kiệu vàng lá dặm búp sen đồng thòa
Từ câu ca cũ bước ra,
Ngỡ như, lại ngỡ như là … tới đây.
Mà nghe móng gõ mê say,
Cái câu ca ấy … của ngày xa xôi
Cái câu lý của hai người,
Trăm năm móng ngựa gõ lời hân hoan:
“ Ngựa ô anh thắng kiệu vàng,
Anh tra khớp bạc đưa nàng về dinh”*
Ru em hát dưới cội tình,
Dập dồn trống thúc thình thình … ngựa say.
Mà mê mẩn mãi những ngày
Ngựa ô gõ móng vơi đầy lòng ta
Bổng trầm nhịp phách, lời ca,
Gừng cay muối mặn thật thà, em ơi
Sài gòn còn chỉ hai người,
Đinh tai móng ngựa gõ đòi về dinh.
* Ca dao
Trần Ngọc Hưởng

Thứ Bảy, 14 tháng 3, 2015


Ru em hát dưới cội tình - Thơ TRẦN NGỌC HƯỞNG
















Ru em hát dưới cội tình

* Thơ TRẦN NGỌC HƯỞNG


Sài gòn khói bụi nhiêu khê,
Thơ anh đón ngựa ô về rước em.
Leng keng lục lạc tận thềm,
Kiệu vàng lá dặm búp sen đồng thòa

Từ câu ca cũ bước ra,
Ngỡ như, lại ngỡ như là … tới đây.
Mà nghe móng gõ mê say,
Cái câu ca ấy … của ngày xa xôi

Cái câu lý của hai người,
Trăm năm móng ngựa gõ lời hân hoan:
“ Ngựa ô anh thắng kiệu vàng,
Anh tra khớp bạc đưa nàng về dinh”*

Ru em hát dưới cội tình,
Dập dồn trống thúc thình thình … ngựa say.
Mà mê mẩn mãi những ngày
Ngựa ô gõ móng vơi đầy lòng ta

Bổng trầm nhịp phách, lời ca,
Gừng cay muối mặn thật thà, em ơi
Sài gòn còn chỉ hai người,
Đinh tai móng ngựa gõ đòi về dinh.

Trần Ngọc Hưởng
……………………………….
* Ca dao

Thứ Sáu, 13 tháng 3, 2015








Khoảng khắc Sài gòn

Sài gòn cơm áo bơ phờ,
Có em ríu rít chuyện thơ, chuyện đời.
Bí bầu là bí bầu ơi,
Anh thương khoảng khắc rong chơi Sài gòn

Cà phê nhấm nháp quán ngon,
Trà hoa cúc  đẫm chuỗi hôn đậm đà.
Suối nguồn vô tận thi ca,
Môi hồng khoe thắm nhụy hoa mặn nồng

Ngọt tê đầu lưỡi mật ong,
Ngỡ đang tắm lại dòng trong đầu đời.
Mượt mà biết mấy tình ơi!
Sóng vai cùng với đất trời nguyên xuân

Kéo mơ xa lại mộng gần,
Trái tình chín rũ trong ngần thực hư.
Tầm duyên xanh nụ tương tư,
Lòng dưng không bỗng ngất ngư hương nồng.

Có nhiều khi cũng là không,
Anh đầu bạc tóc mà lòng tưởng như…
Bóng chiều vàng nắng sương mù,
Hồng nhan nở nụ phù du Sài gòn


Trần Ngọc Hưởng






Khoảnh khắc Sài gòn - Thơ TRẦN NGỌC HƯỞNG































Khoảnh khắc Sài gòn

* Thơ TRẦN NGỌC HƯỞNG


Sài gòn cơm áo bơ phờ,
Có em ríu rít chuyện thơ, chuyện đời.
Bí bầu là bí bầu ơi,
Anh thương khoảng khắc rong chơi Sài gòn

Cà phê nhấm nháp quán ngon,
Trà hoa cúc đẫm chuỗi hôn đậm đà.
Suối nguồn vô tận thi ca,
Môi hồng khoe thắm nhụy hoa mặn nồng

Ngọt tê đầu lưỡi mật ong,
Ngỡ đang tắm lại dòng trong đầu đời.
Mượt mà biết mấy tình ơi!
Sóng vai cùng với đất trời nguyên xuân

Kéo mơ xa lại mộng gần,
Trái tình chín rũ trong ngần thực hư.
Tầm duyên xanh nụ tương tư,
Lòng dưng không bỗng ngất ngư hương nồng.

Có nhiều khi cũng là không,
Anh đầu bạc tóc mà lòng tưởng như…
Bóng chiều vàng nắng sương mù,
Hồng nhan nở nụ phù du Sài gòn

Trần Ngọc Hưởng

Chủ Nhật, 8 tháng 3, 2015


Lúm tiền duyên

Posted: 09/03/2015 in Thơ, Trần Ngọc Hưởng
Trần Ngọc Hưởng
ma_lum_dong_tien
Hát cùng anh lý tầm duyên,
Em về nhoẽn nụ chiều nghiêng bóng chiều.
Nụ cười xinh lạ đến điều,
Cho anh đọng lắng bao nhiêu nỗi niềm
Bí bầu ơi một nét duyên,
Hai bên má lúm đồng tiền hõm sâu.
Hớp hồn từ phút gặp đầu,
Thỏm rơi tận đáy … tìm đâu lối về.

Lúm tiền em thả bùa mê,
Cho anh những phút bốn bề thăng hoa.
Để đêm về lại hiện ra,
Anh mơ chỉ một đóa hoa lúm tiền.
Nhớ hoài một nụ cười duyên,
Đẹp trên khuôn mặt dịu hiền đáng yêu.
Tình về lòng vẫn mang theo
Đồng tiền duyên với bao nhiêu khát thèm
Phút nào hơi bén tiếng quen,
Má em hồng thắm thơm duyên bí bầu.
Ấp đầu tay gối bên nhau,
Môi hồng anh rõ cạn sâu lúm tiền
Trần Ngọc Hưởng

Thứ Sáu, 6 tháng 3, 2015

Từ Thức gặp tiên - Thơ TRẦN NGỌC HƯỞNG

Từ Thức gặp tiên

* Thơ TRẦN NGỌC HƯỞNG


Ngày xưa Từ Thức gặp tiên,
Khác chi anh đã gặp em bây giờ.
Qua bao sương khói ơ hờ,
Dìu nhau lững đững sang bờ lãng du.

Lãng du ừ cứ lãng du,
Hôn nhau một thoáng tuyệt mù … quê xưa.
Môi lồng môi quyến nhau chưa?
Vút cao cái hạc … cho vừa chiêm bao!


Mưa cổ tích, nắng ca dao,
Bí bầu hương nhụy ngọt ngào, tình ơi!
Mặn nồng môi khóa chặt môi,
Vòng ôm khép lại, đất trời mở ra.

Không tiên nga cũng Hằng Nga,
Với anh, em mãi mãi là giai nhân.
Mùa thu ngỡ giữa mùa xuân,
Đang tuần trăng mật tươi nhuần giêng hai.

Chiều tà thoáng chút hương phai,
Tan vào một nụ hôn dài mơn man
Đưa nhau về cõi hồng hoang,
Khe cây lối đá … khúc đàn thiên thai

Trần Ngọc Hưởng

Thứ Tư, 4 tháng 3, 2015



Nét duyên - Thơ TRẦN NGỌC HƯỞNG





Nét duyên


* Thơ TRẦN NGỌC HƯỞNG



Hát cùng anh lý tầm duyên,
Em về nhoẽn nụ chiều nghiêng bóng chiều.
Nụ cười xinh lạ đến điều,
Cho anh đọng lắng bao nhiêu nỗi niềm

Bí bầu ơi một nét duyên,
Hai bên má lúm đồng tiền hõm sâu.
Hớp hồn từ phút gặp đầu,
Thỏm rơi tận đáy … tìm đâu lối về.

Lúm tiền em thả bùa mê,
Cho anh những phút bốn bề thăng hoa.
Để đêm về lại hiện ra,
Anh mơ chỉ một đóa hoa lúm tiền.

Nhớ hoài một nụ cười duyên,
Đẹp trên khuôn mặt dịu hiền đáng yêu.
Tình về lòng vẫn mang theo
Đồng tiền duyên với bao nhiêu khát thèm

Phút nào hơi bén tiếng quen,
Má em hồng thắm thơm duyên bí bầu.
Ấp đầu tay gối bên nhau,
Môi hồng anh rõ cạn sâu lúm tiền

Trần Ngọc Hưởng

Thứ Ba, 3 tháng 3, 2015



Vút qua nghìn trùng

Posted: 03/03/2015 in Thơ, Trần Ngọc Hưởng
Trần Ngọc Hưởng
tinh_nhan_tay_trong_tay
Tay nào đánh thức tầm xuân,
Tay nào khơi lửa cháy bừng đam mê.
Phút giây má tựa vai kề,
Ngấm đầu lưỡi giọt cà phê tình đầy.
Mùa yêu rót mật men say,
Tay nào bất chợt tìm tay vụng về.
Tay nào dỗ lại giấc quê,
Heo may thổi buốt bốn bề chiêm bao.

Tay nào cầm khúc ca dao,
Chiếc hôn nồng thắm ngọt ngào dài lâu.
Có trầu mà chẳng có cau,
Làm sao cho đỏ môi nhau thì làm
” *
Cảm ơn em đã dịu dàng,
Ơn nhau một nỗi hân hoan bềnh bồng.
Tạ nhau một thoáng hương nồng,
Đôi vầng nhựt nguyệt thong dong giữa đời.
Cảm ơn em đã yêu tôi,
Hôn nhau một thoáng ngát lời cỏ hoa.
Ru nhau ngủ giấc thực thà,
Sông dài biển rộng vút qua nghìn trùng.
Trần Ngọc Hưởng
* Ca dao