Đôi vạt phù hoa | Chuyện hai người
Posted: 16/01/2015 in Thơ, Trần Ngọc Hưởng
Trần Ngọc Hưởng
Đôi vạt phù hoa
Có ai thấy áo em vàng,
Mượn màu hoa cúc nhuộm trang thơ tình
Có ai thấy áo em xanh,
Lá sân trường cũ bỗng thành tương thân*
Nói gì đây hỡi tình nhân,
Áo màu chi cũng bần thần lòng nhau.
Lấy thơ xưa nối nhịp cầu,
Vuốt sao cho phẳng nếp nhàu lòng ta
Áo tình đôi vạt phù hoa,
Nhớ thương khâu kết ngoài tà trong bâu
Nằm lòng luôn cả sắc màu,
Sao còn ấp úng mãi câu ướm tình?
Đôi tà lụa khép hiển linh,
Một vùng ký ức ngọn ngành tình yêu
Thương bao nhiêu, nhớ rất nhiều,
Một đời chỉ thắm đường thêu chẳng sờn
Xiêm y ngát mộng bình thường
Nói gì đây? Nói gì hơn, hỡi người!
Em gần gũi, em xa xôi,
Đôi màu áo đủ rạng ngời lòng ai
*
Áo nàng vàng anh về yêu hoa cúc
Áo nàng xanh anh mến lá sân trường
(Nguyên Sa)
Chuyện hai người
Sương mù lấp đỉnh dốc tình,
Trời dài đất thẳm cựa mình nổi giông
Hai đầu võng mắc sắc không,
Tan trong mắt biếc môi hồng ngửa nghiêng.
Mơ hồ một cõi nhớ quên,
Mặt sông đầy, sóng duềnh lên phiêu bồng
Tay ôm choàng ngọn cuồng phong,
Nghe chừng đất chuyển trời rung mịt mờ
Đâu rồi đôi ngọn núi thơ,
Đồi cao lũng hẹp dật dờ trong sương.
Âm âm đâu cõi mê thường,
Chợt sâu lắng giữa thoảng hương cỏ mềm.
Vi vu vụt cánh diều lên,
Bỗng nghe vó ngựa nổi chìm trong mây.
Thoắt vơi, thoắt cạn, thoắt đầy,
Tỉnh mê một thoáng men say bồng bềnh
Vút đôi cánh trắng thần tiên,
Tình yêu quá đỗi hồn nhiên hai người
Ngực căng buồm lộng ra khơi,
Tình yêu tức vị tuyệt vời tình yêu!
Trần Ngọc Hưởng