Thứ Sáu, 30 tháng 1, 2015



Vết thương mùa cũ - Thơ TRẦN NGỌC HƯỞNG

Vết thương mùa cũ

* Thơ TRẦN NGỌC HƯỞNG


Cũng đành để gió cuốn trôi,
Chỉ còn phảng phất chút mùi hoàng lan.
Ngỏ rêu xưa lá rụng vàng,
Ta ngồi đợi giữa mênh mang biển tình.

Cũng đành để gió cuốn nhanh,
Khép đôi tà lụa mỏng manh buổi nào
Bên vườn đứng đợi chiêm bao,
Trái tương tư đã héo rũ màu từ ly.

Cũng đành để gió cuốn đi,
Mười năm tình mộng còn gì nữa đâu!
Bến xưa tre trúc bạc đầu,
Chia cùng ai chút biển dâu lòng người.

Cũng đành để gió cuốn thôi,
Tình là sợi khói giữa trời đục trong.
Còn đâu một thoáng hương nồng,
Lòng dưng không bỗng mênh mông như là…

Cũng đành để gió cuốn xa,
Tình ơi một thuở đậm đà còn đâu.
Vuốt sao phẳng được nếp nhàu,
Vết thương mùa cũ còn lâu mới lành

Trần Ngọc Hưởng

Thứ Năm, 22 tháng 1, 2015


Hoa miền đông…

Posted: 23/01/2015 in Thơ, Trần Ngọc Hưởng
Trần Ngọc Hưởng
hoa_sim_tim
Cúc vàng sứ trắng đâu rồi,
Còn mường tượng dáng em cười với hoa.
Một thời tuổi nhỏ chưa xa,
Bao dư ảnh của quê nhà miền đông…
Màu hoa tím phút đói lòng,
Nước lưng chén, thắp đèn chong tìm người.
Sim, cùng ăn nửa trái thôi,
Chát chua san sớt, ngọt bùi xẻ chia.

Màu hoa điểm trắng ơ kìa,
Trái gùi Bến Cát nghìn khuya gợi sầu.
Hồn quê đổ bóng về đâu,
Chiêm bao mắc võng hai đầu nắng mưa
“Hoa mua ai bán mà mua”,
Ong chao cánh lượn đợi mùa bên cây.
Màu hoa tím nhạt thơ ngây,
Đâu đêm thao thức đâu ngày vấn vương?
Chợt về dỗ giấc vô thường,
Bao màu hoa của quê hương đây rồi.
Dạt trôi gần hết nửa đời,
Rạng ngời vẫn dáng em cười với hoa
Trần Ngọc Hưởng

Thứ Tư, 21 tháng 1, 2015


Đôi vạt phù hoa | Chuyện hai người

Posted: 16/01/2015 in Thơ, Trần Ngọc Hưởng
Trần Ngọc Hưởng
bay_vat_ao_dai
Đôi vạt phù hoa
Có ai thấy áo em vàng,
Mượn màu hoa cúc nhuộm trang thơ tình
Có ai thấy áo em xanh,
Lá sân trường cũ bỗng thành tương thân*
Nói gì đây hỡi tình nhân,
Áo màu chi cũng bần thần lòng nhau.
Lấy thơ xưa nối nhịp cầu,
Vuốt sao cho phẳng nếp nhàu lòng ta

Áo tình đôi vạt phù hoa,
Nhớ thương khâu kết ngoài tà trong bâu
Nằm lòng luôn cả sắc màu,
Sao còn ấp úng mãi câu ướm tình?
Đôi tà lụa khép hiển linh,
Một vùng ký ức ngọn ngành tình yêu
Thương bao nhiêu, nhớ rất nhiều,
Một đời chỉ thắm đường thêu chẳng sờn
Xiêm y ngát mộng bình thường
Nói gì đây? Nói gì hơn, hỡi người!
Em gần gũi, em xa xôi,
Đôi màu áo đủ rạng ngời lòng ai
* Áo nàng vàng anh về yêu hoa cúc
Áo nàng xanh anh mến lá sân trường

(Nguyên Sa)

Chuyện hai người
Sương mù lấp đỉnh dốc tình,
Trời dài đất thẳm cựa mình nổi giông
Hai đầu võng mắc sắc không,
Tan trong mắt biếc môi hồng ngửa nghiêng.
Mơ hồ một cõi nhớ quên,
Mặt sông đầy, sóng duềnh lên phiêu bồng
Tay ôm choàng ngọn cuồng phong,
Nghe chừng đất chuyển trời rung mịt mờ
Đâu rồi đôi ngọn núi thơ,
Đồi cao lũng hẹp dật dờ trong sương.
Âm âm đâu cõi mê thường,
Chợt sâu lắng giữa thoảng hương cỏ mềm.
Vi vu vụt cánh diều lên,
Bỗng nghe vó ngựa nổi chìm trong mây.
Thoắt vơi, thoắt cạn, thoắt đầy,
Tỉnh mê một thoáng men say bồng bềnh
Vút đôi cánh trắng thần tiên,
Tình yêu quá đỗi hồn nhiên hai người
Ngực căng buồm lộng ra khơi,
Tình yêu tức vị tuyệt vời tình yêu!
Trần Ngọc Hưởng

Thứ Sáu, 16 tháng 1, 2015

Hoa miền đông… -Thơ TRẦN NGỌC HƯỞNG










Hoa miền đông…

* Thơ TRẦN NGỌC HƯỞNG


Cúc vàng sứ trắng đâu rồi,
Còn mường tượng dáng em cười với hoa.
Một thời tuổi nhỏ chưa xa,
Bao dư ảnh của quê nhà miền đông…

Màu hoa tím phút đói lòng,
Nước lưng chén, thắp đèn chong tìm người.
Sim, cùng ăn nửa trái thôi,
Chát chua san sớt, ngọt bùi xẻ chia.

Màu hoa điểm trắng ơ kìa,
Trái gùi Bến Cát nghìn khuya gợi sầu.
Hồn quê đổ bóng về đâu,
Chiêm bao mắc võng hai đầu nắng mưa

"Hoa mua ai bán mà mua”,
Ong chao cánh lượn đợi mùa bên cây.
Màu hoa tím nhạt thơ ngây,
Đâu đêm thao thức đâu ngày vấn vương?

Chợt về dỗ giấc vô thường,
Bao màu hoa của quê hương đây rồi.
Dạt trôi gần hết nửa đời,
Rạng ngời vẫn dáng em cười với hoa

Trần Ngọc Hưởng

Thứ Bảy, 10 tháng 1, 2015


Chuyện Hai Người- Thơ TRẦN NGỌC HƯỞNG



Chuyện Hai Người

* Thơ TRẦN NGỌC HƯỞNG


Sương mù lấp đỉnh dốc tình,
Trời dài đất thẳm cựa mình nổi giông
Hai đầu võng mắc sắc không,
Tan trong mắt biếc môi hồng ngửa nghiêng.

Mơ hồ một cõi nhớ quên,
Mặt sông đầy, sóng duềnh lên phiêu bồng
Tay ôm choàng ngọn cuồng phong,
Nghe chừng đất chuyển trời rung mịt mờ

Đâu rồi đôi ngọn núi thơ,
Đồi cao lũng hẹp dật dờ trong sương.
Âm âm đâu cõi mê thường,
Chợt sâu lắng giữa thoảng hương cỏ mềm.

Vi vu vụt cánh diều lên,
Bỗng nghe vó ngựa nổi chìm trong mây.
Thoắt vơi, thoắt cạn, thoắt đầy,
Tỉnh mê một thoáng men say bồng bềnh

Vút đôi cánh trắng thần tiên,
Tình yêu quá đỗi hồn nhiên hai người
Ngực căng buồm lộng ra khơi,
Tình yêu tức vị tuyệt vời tình yêu!

Trần Ngọc Hưởng

Đôi vạt phù hoa - Thơ TRẦN NGỌC HƯỞNG

Đôi vạt phù hoa

* Thơ TRẦN NGỌC HƯỞNG


Có ai thấy áo em vàng,
Mượn màu hoa cúc nhuộm trang thơ tình
Có ai thấy áo em xanh,
Lá sân trường cũ bỗng thành tương thân*

Nói gì đây hỡi tình nhân,
Áo màu chi cũng bần thần lòng nhau.
Lấy thơ xưa nối nhịp cầu,
Vuốt sao cho phẳng nếp nhàu lòng ta

Áo tình đôi vạt phù hoa,
Nhớ thương khâu kết ngoài tà trong bâu
Nằm lòng luôn cả sắc màu,
Sao còn ấp úng mãi câu ướm tình?

Đôi tà lụa khép hiển linh,
Một vùng ký ức ngọn ngành tình yêu
Thương bao nhiêu, nhớ rất nhiều,
Một đời chỉ thắm đường thêu chẳng sờn

Xiêm y ngát mộng bình thường
Nói gì đây? Nói gì hơn, hỡi người!
Em gần gũi, em xa xôi,
Đôi màu áo đủ rạng ngời lòng ai

Trần Ngọc Hưởng

…………………………………………………………………….
Áo nàng vàng anh về yêu hoa cúc
Áo nàng xanh anh mến lá sân trường ( Nguyên Sa)

Thứ Ba, 6 tháng 1, 2015

Trước cổng thành nhà Mạc

Posted: 06/01/2015 in Thơ, Trần Ngọc Hưởng
Trần Ngọc Hưởng
thanh_nha_mac-tuyen_quang
Cội sanh ngàn tuổi xòe trăm rễ,
Trấn cổng thành xưa họ Mạc đây
Ta đến Tuyên Quang chiều đọng lắng
Đâu dòng xúc cảm cứ vơi đầy
Đâu tiếng tung hê lời xiểm nịnh,
Rượu nồng gái đẹp mấy đời vua
Cung son điện ngọc rồi đâu nhỉ?
Sương khói rụi tàn với nắng mưa

Nhìn đây, chợt hiểu đời suy thịnh,
Mà chạnh lòng thương đống gạch tàn
Muôn kẻ qua đường ai thấu được
Nỗi niềm vạn thuở: kiếp dân oan
Cổng thành nhà Mạc cho ta nhớ,
Buổi ấy dân đen sống đọa đày
Chúa tối, quan tham, dân khốn khó,
Đắm chìm thán oán mấy ai hay
Cha con vua Mạc vì ngôi báu,
Tự trói mình ra lạy giặc Tàu
Tuân lệ hàng năm lo nạp cống
Nhục này chẳng biết cất vào đâu?
Thành cao lũy lớn mà chi nhỉ?
Thế trận lòng dân nếu vỡ rồi.
Nước mất, đâu còn ngôi báu nữa,
Vua quan gì sống … cũng thừa thôi!
Tuyên Quang 3 – 2007
Trần Ngọc Hưởng

Chủ Nhật, 4 tháng 1, 2015



Trước cổng thành nhà Mạc - Thơ TRẦN NGỌC HƯỞNG







Trước cổng thành nhà Mạc

* Thơ TRẦN NGỌC HƯỞNG



Cội sanh ngàn tuổi xòe trăm rễ,
Trấn cổng thành xưa họ Mạc đây
Ta đến Tuyên Quang chiều đọng lắng
Đâu dòng xúc cảm cứ vơi đầy

Đâu tiếng tung hê lời xiểm nịnh,
Rượu nồng gái đẹp mấy đời vua
Cung son điện ngọc rồi đâu nhỉ?
Sương khói rụi tàn với nắng mưa

Nhìn đây, chợt hiểu đời suy thịnh,
Mà chạnh lòng thương đống gạch tàn
Muôn kẻ qua đường ai thấu được
Nỗi niềm vạn thuở: kiếp dân oan

Cổng thành nhà Mạc cho ta nhớ,
Buổi ấy dân đen sống đọa đày
Chúa tối, quan tham, dân khốn khó,
Đắm chìm thán oán mấy ai hay

Cha con vua Mạc vì ngôi báu,
Tự trói mình ra lạy giặc Tàu
Tuân lệ hàng năm lo nạp cống
Nhục này chẳng biết cất vào đâu?

Thành cao lũy lớn mà chi nhỉ?
Thế trận lòng dân nếu vỡ rồi.
Nước mất, đâu còn ngôi báu nữa,
Vua quan gì sống … cũng thừa thôi!


Trần Ngọc Hưởng