Thứ Tư, 18 tháng 5, 2011

nhà xưa

                             
                                                      Tranh Đinh Cường



nhà xưa mái ngói âm dương

dấu thời gian đọng mảng tường rêu phong

cho tôi nhặt đóm lửa hồng

nhen lên sưởi ấm mảnh lòng xa quê



xứ người xác mỏi hồn mê

may còn một chốn đi về thắp nhang

cũng đành trọn kiếp lang thang

đầy vơi với chén rượu khan một mình…



về đây thăm thẳm tâm linh

vọng âm từ cõi vô hình nghìn năm

hoang vu quá khứ rì rầm

chùa xa êm ả chuông trầm… ngùi nghe



ngả mình võng lác, giường tre

tiếng chìa vôi hót, chợt se sắt  buồn

mẹ cha để lại tình thương

âm thầm rời cõi vô thường về đâu



trăng ca dao mọc đã lâu

trúc tre xưa vẫn thắm màu nguyên sơ

còn đây bến đợi ngõ chờ

cánh cò chấp chới trong mơ gọi bầy



hồn quê giản dị mà say

suối nguồn như ở đâu đây… suối nguồn

dầu chưa mỏi cánh tha hương

cũng đừng để mặc từ đường nhện giăng
trần ngọc hưởng






Chủ Nhật, 15 tháng 5, 2011

Đuốc lá dừa

Tranh Bạch Lan



Trôi nổi quê người đau đáu nhớ
Nơi chôn nhau rún cõi đi về
Ngọn vàm Tam Lạch quên sao được
Đuốc lá dừa soi tỏ lối quê

Bốn mặt cù lao sông nước cả
Giao lưu chỉ có một đường đò
Nửa đêm quơ đuốc ra sông đón
Qua Chợ Giồng hay lên Mỹ Tho

Đuốc lá dừa xưa in dáng má
Một đời cháy sáng… chỉ vì con
Đò đầy lắm chuyến sông nhiều sóng
Vẫn gánh gồng qua… đến mỏi mòn

Chân tình mộc mạc và dân dã
Đuốc lá dừa xưa đậm dáng ba
Cần mẫn siêng năng truyền ánh lửa
Cho con sức sống vượt đường xa

Ngọn đuốc lá dừa xưa tiếp sức 
Theo cùng ba má những ngày xanh
Đưa con ra bến đò đi học
Từ tuổi bé thơ đến trưởng thành

Bao lần trở lại Vàm Tam Lạch
Đuốc lá dừa nay dạt chốn nào
Ba má khuất rồi đầu đã bạc
Con tìm yêu dấu giữa chiêm bao
Trần Ngọc Hưởng






  

Thứ Hai, 9 tháng 5, 2011

Miền riêng tôi
                                                     Tranh Vũ Thái Hòa


Núm nhau vùi bến sông Tiền

Lọt lòng đã hiểu đây miền riêng tôi

Bến sông trong đục một đời

Lạc loài mấy cũng có nơi để về

Đôi bờ ru bước mỏi mê

Vỗ xanh lục bát chân quê bềnh bồng



Tôi lần trở lại bến sông

Làng xưa dầu chẳng ai trông ngóng mình

Từ lâu các bậc sanh thành

Đã an nghỉ dưới cỏ xanh quê nhà

Đục ngầu Cửa Tiểu phù sa

Dòng sông vẫn mở lòng ra đón người



Cái làng Tân Thới của tôi

Gương soi òa vỡ một thời tuổi thơ

Con thuyền giấy lạc bến mơ

Hòn bi lăn cõi xa mờ về đâu

Mà nghe lặng lẽ sắc màu

Tuổi lên mười bước qua cầu nổi trôi



Đã qua ngàn bến sông rồi

Vẫn không quên được cái nơi sinh mình

Ngày thơ đầm ấm gia đình

Lớn lên kỷ niệm hóa thành chiêm bao

Thơ chan gió bụi cõi nào

Miền riêng tôi hẹn ca dao trăng rằm


Trần Ngọc Hưởng


Chủ Nhật, 1 tháng 5, 2011

VƯỜN QUÊ NỘI

                         Tranh Vũ Thái Hoà                  





Ta ăn vú sữa vườn quê nội

Mơ áo lụa vàng bông lúa thơm

Tép bưởi chớm hồng từ một thuở

Mát thơm mùi nhãn trái dày cơm



Ăn xôi lá cẩm mê mùa cấy

Cao vút tiếng hò bóng cố hương

Điên điển trổ vàng mùa nước nổi

Phù sa bù đắp một tình thương



Nhớ buổi về đây bên mái lá

Nhà xưa ta dựa cột hàng ba

Uống nước dừa xiêm như đã uống

Nước mắt muôn dòng xứ sở ta



Ta đâu quên được miền quê nội

Lối nhỏ bạc màu hoa cỏ may

Lâu lắm không về ta vẫn nhớ

Mặn mà sóng áo lụa vàng bay



Hoa cỏ may buồn như đất nước

Bao năm chinh chiến vẫn điêu linh

Cay mù bụi khói miền quê nội

Cầu nguyện Tổ tiên xuống phước lành
Trần Ngọc Hưởng

Bài này viết và in báo ở Sài gòn năm 1968 với bút hiệu Linh Thuỳ.Anh Nguyễn Đức Nhân , anh ruột nhà thơ Ngọc Thuỳ Giang, năm 1969, chọn in vào tuyển tập Mùa Xuân Hồng trên quê hương yêu dấu rồi bị thất lạc. Đến nay, Ngọc Thuỳ Giang còn thuộc và đọc cho chép lại, một đứa con thất lạc 40 năm mới tìm lại được.