Thứ Bảy, 2 tháng 3, 2013


Huấn Cao

 ThơTrần Ngọc Hưởng
Trần Ngọc Hưởng
cay_bach
Biết bao cao đẹp là trang sách
Đọc chỉ một lần chẳng thể quên
Chữ nghĩa vào tay ai sáng tạo
Bình thường sao bỗng hóa thiêng liêng!
Lửa đóm người khêu rừng rực cháy
Nhà tù u tịch giữa đêm đen
Vọng canh tiếng mõ rơi đều đặn
Bóng dáng tử tù vụt sáng lên

Bày trong chật hẹp gian buồng tối
Cỗ nặng đeo gông chân vướng xiềng
Nhà ngục hôi tanh thành hội quán
Một thư phòng nhỏ, góc bình yên
Trút cả tài hoa và khí phách
Tặng người tri kỷ mới vừa quen
Mực thơm lụa trắng tay vung bút
Rồng phượng tôn vinh chữ thánh hiền
Quý một tấm lòng thờ cái đẹp
Cho đời vạn thuở mãi lưu tên
Huấn Cao bất khuất và cao ngạo
Tự tại ung dung… chẳng lụy phiền
Đĩnh đạc thở dài khuyên quản ngục
Sớm rời ô nhục chốn bon chen
Thiên lương có giữ cho lành vững
Chữ đẹp mới hòng khỏi ố hoen!
Trần Ngọc Hưởng


Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét