Thứ Sáu, 30 tháng 5, 2014

Vẳng khúc thơ thẩn Nam đế cư

Posted: 30/05/2014 in ThơTrần Ngọc Hưởng
Trần Ngọc Hưởng
tuong_hoang_de_quang_trung
Đối kháng từng trang sử thuộc làu,
Đã từ ngàn trước đến ngàn sau
Trải dài năm tháng không ngưng nghỉ,
Muôn thuở cha ông vẫn chống Tàu.
Nhớ mãi ngàn năm cũ đọa đày,
Dân lành xuống biển lặn mò trai
Lên rừng săn kiếm ngà voi quý
Cống nạp thiên triều, kiếp khổ sai

Chống Tàu như quý bà Trưng Triệu,
Mãi mãi nêu gương giặc đến nhà
Trận địa chân voi dày xác chúng,
Sống còn dân nước sá chi ta
Đánh Tàu buổi đó dòng Như Nguyệt,
Vẳng khúc thơ thần Nam đế cư …
Đầu sóng mãi còn loang máu giặc
Rì rầm tráng khúc tưởng chừng như
Lao lên cọc nhọn đâm tàu giặc,
Nam Hán, Nguyên Mông máu hận tràn
Rửa kiếm bạc đầu bao tráng sĩ,
Ngút trào hào khí Bạch Đằng Giang
Nguyễn Trải đánh Tàu bằng ngọn bút
Nằm gai nếm mật cuộc trường chinh
Tàn binh bại tướng tha về cả,
Đến nước rồi, chưa hết giật mình
Áo trận nhuốm đen mùi thuốc súng,
Quang Trung cảm xúc biết bao lần
Bọn Tôn Sĩ Nghị tan hồn vía
Lội suối luồn rừng chạy thoát thân
Vận nước ngặt nghèo đâu thể khác,
Biển Đông dậy sóng nhói lòng đau.
Hôm nay triệu tấm lòng như một,
Giữ lấy non sông phải chống Tàu
Trần Ngọc Hưởng

Thứ Tư, 28 tháng 5, 2014


Vẳng khúc thơ thần Nam đế cư …- Thơ TRẦN NGỌC HƯỞNG




Vẳng khúc thơ thần Nam đế cư …


* Thơ TRẦN NGỌC HƯỞNG




Đối kháng từng trang sử thuộc làu,
Đã từ ngàn trước đến ngàn sau
Trải dài năm tháng không ngưng nghỉ,
Muôn thuở cha ông vẫn chống Tàu.

Nhớ mãi ngàn năm cũ đọa đày,
Dân lành xuống biển lặn mò trai
Lên rừng săn kiếm ngà voi quý
Cống nạp thiên triều, kiếp khổ sai

Chống Tàu như quý bà Trưng Triệu,
Mãi mãi nêu gương giặc đến nhà
Trận địa chân voi dày xác chúng,
Sống còn dân nước sá chi ta

Đánh Tàu buổi đó dòng Như Nguyệt,
Vẳng khúc thơ thần Nam đế cư …
Đầu sóng mãi còn loang máu giặc
Rì rầm tráng khúc tưởng chừng như

Lao lên cọc nhọn đâm tàu giặc,
Nam Hán, Nguyên Mông máu hận tràn
Rửa kiếm bạc đầu bao tráng sĩ,
Ngút trào hào khí Bạch Đằng Giang

Nguyễn Trải đánh Tàu bằng ngọn bút
Nằm gai nếm mật cuộc trường chinh
Tàn binh bại tướng tha về cả,
Đến nước rồi, chưa hết giật mình

Áo trận nhuốm đen mùi thuốc súng,
Quang Trung cảm xúc biết bao lần
Bọn Tôn Sĩ Nghị tan hồn vía
Lội suối luồn rừng chạy thoát thân

Vận nước ngặt nghèo đâu thể khác,
Biển Đông dậy sóng nhói lòng đau.
Hôm nay triệu tấm lòng như một,
Giữ lấy non sông phải chống Tàu


Trần Ngọc Hưởng

Thứ Sáu, 16 tháng 5, 2014

Yêu tổ quốc

Posted: 17/05/2014 in ThơTrần Ngọc Hưởng
Trần Ngọc Hưởng
hung_dao_vuong-yet_kieu_da_tuong
Tổ quốc đất trời biển đảo
Núi sông đều có linh hồn
Nước mắt mồ hôi xương máu
Cha ông làm đẹp quê hương
Biển Đông muôn trùng sóng nổi,
Người xưa khăn gói ra hòn
Đánh cược mình cùng may rủi
Gia tài để lại cháu con

Vạn thuở ngư dân bám biển,
Giữ thềm lục địa khơi xa,
Nhộn nhịp đoàn thuyền cập bến,
Chở no ấm lại muôn nhà.
Chốc bỗng hiện loài giặc lạ
Hầm hè đến cắm giàn khoan.
Tàu chiến máy bay đủ cả,
Đánh rơi mặt nạ bạn vàng…
Mới hiểu ai yêu tổ quốc
Một lời thực dạ thốt ra
Hơn kẻ nin câm hột thóc
Trước an nguy của nước nhà
Xin chớ ươn hèn sợ giặc
Nhuốc nhơ hào khí cha ông
Làm quỷ nước Nam dẫu mất,
Vẫn hơn thuộc Bắc hóa rồng
Trần Ngọc Hưởng
Yêu tổ quốc - Thơ TRẦN NGỌC HƯỞNG



Yêu tổ quốc 



* Thơ TRẦN NGỌC HƯỞNG




Tổ quốc đất trời biển đảo
Núi sông đều có linh hồn
Nước mắt mồ hôi xương máu
Cha ông làm đẹp quê hương

Biển Đông muôn trùng sóng nổi,
Người xưa khăn gói ra hòn
Đánh cược mình cùng may rủi
Gia tài để lại cháu con

Vạn thưở ngư dân bám biển,
Giữ thềm lục địa khơi xa,
Nhộn nhịp đoàn thuyền cập bến,
Chở no ấm lại muôn nhà.

Chốc bỗng hiện loài giặc lạ
Hầm hè đến cắm giàn khoan.
Tàu chiến máy bay đủ cả,
Đánh rơi mặt nạ bạn vàng…

Mới hiểu ai yêu tổ quốc
Một lời thực dạ thốt ra
Hơn kẻ nin câm hột thóc
Trước an nguy của nước nhà

Xin chớ ươn hèn sợ giặc
Nhuốc nhơ hào khí cha ông
Làm quỷ nước Nam dẫu mất,
Vẫn hơn thuộc Bắc hóa rồng
 


Trần Ngọc Hưởng

Thứ Hai, 12 tháng 5, 2014

Đủ say cùng đời | Chung một cái tên

Posted: 13/05/2014 in ThơTrần Ngọc Hưởng
Trần Ngọc Hưởng
vu_quy
Em lên xe cưới nhà chồng
Đón dâu về tận chợ Giồng Ông Huê
Hiểu rồi hai chữ vu quy,
Đã đi là một lần đi không về
Và ta cũng một lần đi
Tha hương khuất nẻo xuân thì mù tăm
Vắng em khuyết cả trăng rằm
Mịt mờ chốn cũ mười năm chưa về

Thơ tình một thuở đam mê,
Cuốn màu khói nhạt lòng ê ẩm buồn
Năm mươi năm lẻ vấn vương,
Tóc thề cửa lớp sân trường còn bay
Gò Công Đông, Gò Công Tây,
Dưng không lòng bỗng đong đầy dư ba
Tuổi hồng, tuổi ngọc, tuổi hoa,
Nhìn nhau một thoáng… đã là chiêm bao
Phù vân một thuở cõi nào
Đắng cay trót mượn, ngọt ngào lỡ vay
Em cho ta chút men cay
Đèn chong mắt thức đủ say cùng đời

Chung một cái tên
Tên em làm bút danh anh,
Trước còn chập chững sau thành tự nhiên.
Sáu mươi năm riết rồi quen,
Tự bao giờ đã thành tên anh rồi
Cổng trường cửa lớp giờ chơi,
Tóc thề che rợp một thời hoa niên
Gò Công phố biển êm đềm,
Bảy năm còn một cái tên thân tình
Cái tên bùa phép hiển linh,
Cho anh nằm dưới cội tình võng đưa
Vườn xưa khuất dáng người xưa,
Vẫn còn cay đắng chát chua ru mình
Vượt qua đã mấy thác gành,
Còn đây lúng liếng mắt xinh em cười
Cho dù bóng giạt hình trôi,
Ngậm ngùi nghìn ký ức đời nhớ quên
Ta còn chung một cái tên,
Còn chung muôn dặm bồng bềnh nhân gian
Bao phen lòng chợt bàng hoàng,
Khi lần tay giở lại trang tình đầu
Trần Ngọc Hưởng
Nguồn: Tác giả gửi

Thứ Năm, 8 tháng 5, 2014

Chung một cái tên 



* Thơ TRẦN NGỌC HƯỞNG




Tên em làm bút danh anh,

Trước còn chập chững sau thành tự nhiên.

Sáu mươi năm riết rồi quen,

Tự bao giờ đã thành tên anh rồi



Cổng trường cửa lớp giờ chơi,

Tóc thề che rợp một thời hoa niên

Gò Công phố biển êm đềm,

Bảy năm còn một cái tên thân tình



Cái tên bùa phép hiển linh,

Cho anh nằm dưới cội tình võng đưa

Vườn xưa khuất dáng người xưa,

Vẫn còn cay đắng chát chua ru mình




Vượt qua đã mấy thác gành,

Còn đây lúng liếng mắt xinh em cười

Cho dù bóng giạt hình trôi,

Ngậm ngùi nghìn ký ức đời nhớ quên



Ta còn chung một cái tên,

Còn chung muôn dặm bồng bềnh nhân gian

Bao phen lòng chợt bàng hoàng,

Khi lần tay giở lại trang tình đầu


Trần Ngọc Hưởng

Thứ Hai, 5 tháng 5, 2014

Vì sao?

Posted: 04/05/2014 in ThơTrần Ngọc Hưởng
Trần Ngọc Hưởng
lay_chong_ngoai_quoc
Lúa trĩu bông đầy hat,
Sao nông dân khổ nghèo?
Cả sông Tiền, sông Hậu
Đâu đã hết gieo neo
Những Thới Lai, Cờ Đỏ
Đồng Chó ngáp thơm rơm
Gẫy Cờ Đen, Mộc Hóa
Đâu đâu chẳng đượm buồn
Báo in rồi báo mạng,
Thỉnh thoảng lại loan tin
Gái miền Tây tụ hợp
Khứa lạ nghía hàng mình

Khán phòng riêng khách sạn,
Hàng một đứng khỏa thân
Các ông già nước lạ
Mặc sức chọn giai nhân
Món hàng trơ ra đó,
Bỏ xuống lại cầm lên
Đào tiên vào tay tục
Vết nhục này sao quên?
Ai vào Nam ra Bắc,
Ai đến Thái sang Xin
Seoul bao chốn nữa,
Nhẵn mặt gái quê mình
Báo mạng vừa cho biết
Lại nông dân miền Tây
Bán thận mình trả nợ
Nỗi riêng trời đất hay!
Vang tiếng từ lâu lắm,
Miền Tây vựa lúa đầy
Người lý ra no đủ
Vì sao đến đỗi này?
Trần Ngọc Hưởng
Say cùng đời - Thơ TRẦN NGỌC HƯỞNG






Say cùng đời



* Thơ TRẦN NGỌC HƯỞNG




Em lên xe cưới nhà chồng

Đón dâu về tận chợ Giồng Ông Huê

Hiểu rồi hai chữ vu quy,

Đã đi là một lần đi không về



Và ta cũng một lần đi

Tha hương khuất nẻo xuân thì mù tăm

Vắng em khuyết cả trăng rằm

Mịt mờ chốn cũ mười năm chưa về



Thơ tình một thuở đam mê,

Cuốn màu khói nhạt lòng ê ẩm buồn

Năm mươi năm lẻ vấn vương,

Tóc thề cửa lớp sân trường còn bay




Gò Công Đông, Gò Công Tây,

Dưng không lòng bỗng đong đầy dư ba

Tuổi hồng, tuổi ngọc, tuổi hoa,

Nhìn nhau một thoáng… đã là chiêm bao



Phù vân một thuở cõi nào

Đắng cay trót mượn, ngọt ngào lỡ vay

Em cho ta chút men cay

Đèn chong mắt thức đủ say cùng đời

Thứ Bảy, 3 tháng 5, 2014

Vì sao? - Thơ TRẦN NGỌC HƯỞNG








Vì sao?




* Thơ TRẦN NGỌC HƯỞNG




Lúa trĩu bông đầy hat,

Sao nông dân khổ nghèo?

Cả sông Tiền, sông Hậu

Đâu đã hết gieo neo



Những Thới Lai, Cờ Đỏ

Đồng Chó ngáp thơm rơm

Gẫy Cờ Đen, Mộc Hóa

Đâu đâu chẳng đượm buồn



Báo in rồi báo mạng,

Thỉnh thoảng lại loan tin

Gái miền Tây tụ hợp

Khứa lạ nghía hàng mình


Khán phòng riêng khách sạn,

Hàng một đứng khõa thân

Các ông già nước lạ

Mặc sức chọn giai nhân



Món hàng trơ ra đó,

Bỏ xuống lại cầm lên

Đào tiên vào tay tục

Vết nhục này sao quên?



Ai vào Nam ra Bắc,

Ai đến Thái sang Xin

Seoul bao chốn nữa,

Nhẵn mặt gái quê mình



Báo mạng vừa cho biết

Lại nông dân miền Tây

Bán thận mình trả nợ

Nỗi riêng trời đất hay!




Vang tiếng từ lâu lắm,

Miền Tây vựa lúa đầy

Người lý ra no đủ

Vì sao đến đỗi này?


Trần Ngọc Hưởng