Thứ Tư, 27 tháng 8, 2014

Lửa bếp phù sa - Thơ TRẦN NGỌC HƯỞNG

Lửa bếp phù sa

* Thơ TRẦN NGỌC HƯỞNG

Đã quen bếp điện, bếp ga,
Nồi xoong bóng loáng đến là tinh tươm
Dễ chi nhớ đến rạ rơm,
Cà ràng khói bếp chiều hôm la đà…

Đâu thời ruộng lúa bao la,
Cả công chúa cũng tên là lọ lem
Đất lành xưa rợp bóng chim,
Lửa rơm rực đỏ thơm đêm sum vầy

Nụ cười đôn hậu miền Tây,
Quên sao được mảnh đất này Thơm Rơm
Vất vơ nằm rải ven đường
Dầm thân lót ổ quê hương bao đời,

Ổ rơm xưa quấn quýt người,
Cho ai còn nhớ mãi thời hàn vi
Tháng ngày rồi cứ qua đi,
Nắng mưa sâu lắng lại gì trong ta

Bao năm lăn lóc xa nhà,
Ấm lòng lửa bếp phù sa quê mình
Sợi rơm vàng ngọn khói xanh
Từ sâu thẳm đã hóa thành tương tư.


Trần Ngọc Hưởng

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét