nhà xưa
Tranh Đinh Cường
nhà xưa mái ngói âm dương
dấu thời gian đọng mảng tường rêu phong
cho tôi nhặt đóm lửa hồng
nhen lên sưởi ấm mảnh lòng xa quê
xứ người xác mỏi hồn mê
may còn một chốn đi về thắp nhang
cũng đành trọn kiếp lang thang
đầy vơi với chén rượu khan một mình…
về đây thăm thẳm tâm linh
vọng âm từ cõi vô hình nghìn năm
hoang vu quá khứ rì rầm
chùa xa êm ả chuông trầm… ngùi nghe
ngả mình võng lác, giường tre
tiếng chìa vôi hót, chợt se sắt buồn
mẹ cha để lại tình thương
âm thầm rời cõi vô thường về đâu
trăng ca dao mọc đã lâu
trúc tre xưa vẫn thắm màu nguyên sơ
còn đây bến đợi ngõ chờ
cánh cò chấp chới trong mơ gọi bầy
hồn quê giản dị mà say
suối nguồn như ở đâu đây… suối nguồn
dầu chưa mỏi cánh tha hương
cũng đừng để mặc từ đường nhện giăng
trần ngọc hưởng