Tình núi sông
Mảnh trời thơ buổi trước,
Sóng lúa lượn la đà
Đàn cò về đọ cánh
Trắng rợp khúc dân ca
Dòng sông thiêm thiếp mộng
Thầm lặng chảy vào thơ
Trong xanh hồn lục bát,
Bồi lở… đã bao giờ.
Hồn nhiên bầy trẻ nít
Học hành và rong chơi
Mảnh trời thơ ngày đó,
Mất hút tự lâu rồi…
Dòng sông nay ô nhiểm,
Chì kẻm… nước đen nhòa.
Cuốn lềnh khênh rác rưởi,
Trộn lẫn khắp gần xa
Ngọn lúa xanh gánh độc,
Cánh đồng chịu vai oằn.
Ngu ngơ bầy trẻ nít,
Chẳng chút gì băn khoăn…
Trên lối đi về đó,
Đàn cò cũ bặt tăm.
Mảnh trời thơ buổi trước
Đã lắng sâu lặng thầm
Thải từ nguồn bôxit
Đỏ quạch chảy nhiều nơi
Ố hoen lòng đất mẹ
Nỗi ách nước tai trời
Ai nỡ bôi lem lấm
Mảnh gấm vóc Tiên Rồng
Buôn bán chi cũng được,
Đừng buôn bán núi sông!
Trần Ngọc Hưởng
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét