Trần Ngọc Hưởng
Chín nhánh sông rồng sóng kết hoa,
Chín dòng mềm mại tải phù sa.
Muôn trùng nước nổi muôn trùng sóng
Vẳng bóng thương hồ vẳng tiếng ca.
Ba lá neo đêm nuột lạt dừa,
Cầm ly rượu trắng trái bần chua.
Vỗ tay tài tử ca ra bộ,
Ngỡ dáng ra chèo mát mái xưa.
Đâu thuở bần gie đom đóm rung,
Cù nèo lưỡi phảng giật vòng cung.
Xuống xề đúng nhịp làn hơi cũ,
Một phút thăng hoa bỗng sáng bùng.
Chợ nổi khẳm xuồng ghe, nước rong,
Gió đưa gió đẩy kiếp phiêu bồng.
Bập bềnh bến hẹn trong tâm thức
Mãi thả trôi về một bến sông
Điệu lý gập ghềnh vó ngựa ô,
Lênh đênh tiếng hát bạn thương hồ.
Lục bình nở tím hoa tan hợp,
Giạt bến trôi bờ ngọn sóng xô.
Lịm ánh trăng khuya điệu Phượng hoàng,
Hồn thơ lặng giữa nhịp song lang.
Lắng hồn cố thổ hồn sông nước
Chín nhánh rưng rưng mấy khúc đàn
Trần Ngọc Hưởng
Thứ Bảy, 26 tháng 10, 2013
Thứ Ba, 22 tháng 10, 2013
Lắng hồn sông nước
Lắng hồn sông nước - Thơ TRẦN NGỌC HƯỞNG
Lắng hồn sông nước
* Thơ TRẦN NGỌC HƯỞNG
Chín nhánh sông rồng sóng kết hoa,
Chín dòng mềm mại tải phù sa.
Muôn trùng nước nổi muôn trùng sóng
Vẳng bóng thương hồ vẳng tiếng ca.
Ba lá neo đêm nuột lạt dừa,
Cầm ly rượu trắng trái bần chua.
Vỗ tay tài tử ca ra bộ,
Ngỡ dáng ra chèo mát mái xưa.
Đâu thuở bần gie đom đóm rung,
Cù nèo lưỡi phảng giật vòng cung.
Xuống xề đúng nhịp làn hơi cũ,
Một phút thăng hoa bỗng sáng bùng.
Chợ nổi khẳm xuồng ghe, nước rong,
Gió đưa gió đẩy kiếp phiêu bồng.
Bập bềnh bến hẹn trong tâm thức
Mãi thả trôi về một bến sông
Điệu lý gập ghềnh vó ngựa ô,
Lênh đênh tiếng hát bạn thương hồ.
Lục bình nở tím hoa tan hợp,
Giạt bến trôi bờ ngọn sóng xô.
Lịm ánh trăng khuya điệu Phượng hoàng,
Hồn thơ lặng giữa nhịp song lang.
Lắng hồn cố thổ hồn sông nước
Chín nhánh rưng rưng mấy khúc đàn
Trần Ngọc Hưởng
Lắng hồn sông nước
* Thơ TRẦN NGỌC HƯỞNG
Chín nhánh sông rồng sóng kết hoa,
Chín dòng mềm mại tải phù sa.
Muôn trùng nước nổi muôn trùng sóng
Vẳng bóng thương hồ vẳng tiếng ca.
Ba lá neo đêm nuột lạt dừa,
Cầm ly rượu trắng trái bần chua.
Vỗ tay tài tử ca ra bộ,
Ngỡ dáng ra chèo mát mái xưa.
Đâu thuở bần gie đom đóm rung,
Cù nèo lưỡi phảng giật vòng cung.
Xuống xề đúng nhịp làn hơi cũ,
Một phút thăng hoa bỗng sáng bùng.
Chợ nổi khẳm xuồng ghe, nước rong,
Gió đưa gió đẩy kiếp phiêu bồng.
Bập bềnh bến hẹn trong tâm thức
Mãi thả trôi về một bến sông
Điệu lý gập ghềnh vó ngựa ô,
Lênh đênh tiếng hát bạn thương hồ.
Lục bình nở tím hoa tan hợp,
Giạt bến trôi bờ ngọn sóng xô.
Lịm ánh trăng khuya điệu Phượng hoàng,
Hồn thơ lặng giữa nhịp song lang.
Lắng hồn cố thổ hồn sông nước
Chín nhánh rưng rưng mấy khúc đàn
Trần Ngọc Hưởng
Thứ Hai, 21 tháng 10, 2013
Dỗ mình thôi nhé
Trần Ngọc Hưởng
Bao năm lưu lạc lại về,
Đặt chân lạ lẫm lên quê hương mình…
Vườn xưa cây lặc lìa xanh,
Mà đành thất thổ, mà đành vong gia?
Chợt gần rồi bỗng hóa xa,
Ngồi đây ngắm mái hiên nhà người dưng.
Đàn ai giọt phím tơ chùng,
Năm cung trọn khúc rưng rưng lòng người.
Bờ sông Cửa Tiểu lở bồi,
Năm mươi năm cũ một trời biển dâu.
Bao hình bóng cũ còn đâu,
Rặng dừa trước ngõ, hàng cau sau nhà.
Con về khuất bóng mẹ cha,
Vấn vương hương khói la đà về đâu.
Hiểu rồi mất mát buồn đau,
Màu thời gian bạc trắng đầu… nắng mưa,
Ngồi đây ngắm mảnh vườn xưa,
Dỗ mình thôi nhé như vừa chiêm bao.
Hề chi giọt nước mắt trào,
Mong manh như khói tan vào hư không.
Trần Ngọc Hưởng
Bao năm lưu lạc lại về,
Đặt chân lạ lẫm lên quê hương mình…
Vườn xưa cây lặc lìa xanh,
Mà đành thất thổ, mà đành vong gia?
Chợt gần rồi bỗng hóa xa,
Ngồi đây ngắm mái hiên nhà người dưng.
Đàn ai giọt phím tơ chùng,
Năm cung trọn khúc rưng rưng lòng người.
Bờ sông Cửa Tiểu lở bồi,
Năm mươi năm cũ một trời biển dâu.
Bao hình bóng cũ còn đâu,
Rặng dừa trước ngõ, hàng cau sau nhà.
Con về khuất bóng mẹ cha,
Vấn vương hương khói la đà về đâu.
Hiểu rồi mất mát buồn đau,
Màu thời gian bạc trắng đầu… nắng mưa,
Ngồi đây ngắm mảnh vườn xưa,
Dỗ mình thôi nhé như vừa chiêm bao.
Hề chi giọt nước mắt trào,
Mong manh như khói tan vào hư không.
Trần Ngọc Hưởng
Thứ Bảy, 19 tháng 10, 2013
Dỗ mình thôi nhé -
Dỗ mình thôi nhé - Thơ TRẦN NGỌC HƯỞNG
Dỗ mình thôi nhé* Thơ TRẦN NGỌC HƯỞNG
Bao năm lưu lạc lại về,
Đặt chân lạ lẫm lên quê hương mình…
Vườn xưa cây lặc lìa xanh,
Mà đành thất thổ, mà đành vong gia?
Chợt gần rồi bỗng hóa xa,
Ngồi đây ngắm mái hiên nhà người dưng.
Đàn ai giọt phím tơ chùng,
Năm cung trọn khúc rưng rưng lòng người.
Bờ sông Cửa Tiểu lở bồi,
Năm mươi năm cũ một trời biển dâu.
Bao hình bóng cũ còn đâu,
Rặng dừa trước ngõ, hàng cau sau nhà.
Con về khuất bóng mẹ cha,
Vấn vương hương khói la đà về đâu.
Hiểu rồi mất mát buồn đau,
Màu thời gian bạc trắng đầu… nắng mưa,
Ngồi đây ngắm mảnh vườn xưa,
Dỗ mình thôi nhé như vừa chiêm bao.
Hề chi giọt nước mắt trào,
Mong manh như khói tan vào hư không.
Trần Ngọc Hưởng
Thơ Trần Ngọc Hưởng
Trần Ngọc Hưởng
Mà em hát lý qua cầu chi em?
Sao không hát lý chim quyên,
Mượn hơi tiếng đủ thay thuyền qua sông.
Trách chi sáo đã sổ lồng,
Đánh rơi điệu lý bềnh bồng nước mây.
Ngóng trông bến nọ bờ này,
Năm cung phím mỏi sầu đầy trên tơ.
Đâu con sáo đã sang bờ,
Tiền Giang một góc khuya thơ lặng buồn.
Lý tình tang phía đầu nguồn,
Quá giang ngọn gió khuyết gương trăng rằm.
Ngựa ô dòn nhịp xa xăm,
Nửa đời một khúc cổ cầm vấn vương.
Bổng trầm điệu nhớ điệu thương,
Đâu con sáo hót trắng vườn chiêm bao.
Trái tương tư chín phút nào?
Tình như sợi khói tan vào hư vô.
Lý giao duyên đã mơ hồ,
Em đang nhẹ bước qua bờ nhớ quên.
Hỏi thăm từ nhịp võng đưa khuất chìm.
Thơ Vân Tiên, tiếng độc huyền,
Gió mênh mang bến, đèn lim dim thuyền.
Hỏi trăng vàng đậu ao sen,
Mải hong gió tóc cô em đêm nào.
Hỏi cổ tích, hỏi ca dao,
Hỏi xanh thắm, hỏi ngọt ngào … hương sen.
Hỏi vành trăng khuyết chao nghiêng.
Chùa khuya tiếng mõ giọng thiền xa xăm.
Chạnh thương ai đã một lần,
Tha hương rồi vẫn tần ngần nhớ quê.
Hỏi làn cỏ mượt ven đê,
Cánh diều giấy lượn lối về mộng mơ.
Bao nhiêu chữ mới thành thơ,
Tôi nghêu ngao hát xanh bờ sông xanh.
Hỏi vu vơ lại gặp mình,
Oằn vai gánh một khôi tình đa mang.
Có quê quán có họ hàng,
Vàng hoa mướp nở xóm làng trăm năm…
Thương lắm mấy dòng sông.
Mẹ uống nước sông ấy,
Cho con máu thắm dòng.
Hai dòng sông máu thịt,
Cửa Tiểu và Cửa Trung.
Ôm ấp hoài muôn thuở,
Cù lao Tân Phú Đông.
Đầu mõm làng Tân Thới,
Chơi vơi sóng bạc đầu.
Ngọn vàm Tam Lạch cũ,
Mảnh đất chốn chôn nhau.
Tổ tiên người xứ Quảng,
Trôi giạt tận nơi này.
Đất lành chim đậu lại,
Rể bén lá xanh cây.
Ba má buôn hàng xén,
Chăm sóc cả ruộng vườn.
Trải qua bao lửa khói,
Không rời bỏ quê hương.
Ba là tàn cổ thụ,
Rợp mát một đời con.
Má cho nguồn lửa ấm,
Thao thức một tâm hồn.
Tuổi lớn con trôi giạt,
Long đong giữa phố người/
Vẫn giữ nguồn lửa ấm,
Lòng quê chẳng phút nguôi
Trần Ngọc Hưởng
Nguồn: Tác giả gửi
Qua bờ nhớ quên
Nước cuồn cuộn chảy sông sâu.Mà em hát lý qua cầu chi em?
Sao không hát lý chim quyên,
Mượn hơi tiếng đủ thay thuyền qua sông.
Trách chi sáo đã sổ lồng,
Đánh rơi điệu lý bềnh bồng nước mây.
Ngóng trông bến nọ bờ này,
Năm cung phím mỏi sầu đầy trên tơ.
Đâu con sáo đã sang bờ,
Tiền Giang một góc khuya thơ lặng buồn.
Lý tình tang phía đầu nguồn,
Quá giang ngọn gió khuyết gương trăng rằm.
Ngựa ô dòn nhịp xa xăm,
Nửa đời một khúc cổ cầm vấn vương.
Bổng trầm điệu nhớ điệu thương,
Đâu con sáo hót trắng vườn chiêm bao.
Trái tương tư chín phút nào?
Tình như sợi khói tan vào hư vô.
Lý giao duyên đã mơ hồ,
Em đang nhẹ bước qua bờ nhớ quên.
Quê quán tôi xưa
Dọ tìm quê quán tôi xưa,Hỏi thăm từ nhịp võng đưa khuất chìm.
Thơ Vân Tiên, tiếng độc huyền,
Gió mênh mang bến, đèn lim dim thuyền.
Hỏi trăng vàng đậu ao sen,
Mải hong gió tóc cô em đêm nào.
Hỏi cổ tích, hỏi ca dao,
Hỏi xanh thắm, hỏi ngọt ngào … hương sen.
Hỏi vành trăng khuyết chao nghiêng.
Chùa khuya tiếng mõ giọng thiền xa xăm.
Chạnh thương ai đã một lần,
Tha hương rồi vẫn tần ngần nhớ quê.
Hỏi làn cỏ mượt ven đê,
Cánh diều giấy lượn lối về mộng mơ.
Bao nhiêu chữ mới thành thơ,
Tôi nghêu ngao hát xanh bờ sông xanh.
Hỏi vu vơ lại gặp mình,
Oằn vai gánh một khôi tình đa mang.
Có quê quán có họ hàng,
Vàng hoa mướp nở xóm làng trăm năm…
Lửa ấm
Từ còn trong bụng mẹ,Thương lắm mấy dòng sông.
Mẹ uống nước sông ấy,
Cho con máu thắm dòng.
Hai dòng sông máu thịt,
Cửa Tiểu và Cửa Trung.
Ôm ấp hoài muôn thuở,
Cù lao Tân Phú Đông.
Đầu mõm làng Tân Thới,
Chơi vơi sóng bạc đầu.
Ngọn vàm Tam Lạch cũ,
Mảnh đất chốn chôn nhau.
Tổ tiên người xứ Quảng,
Trôi giạt tận nơi này.
Đất lành chim đậu lại,
Rể bén lá xanh cây.
Ba má buôn hàng xén,
Chăm sóc cả ruộng vườn.
Trải qua bao lửa khói,
Không rời bỏ quê hương.
Ba là tàn cổ thụ,
Rợp mát một đời con.
Má cho nguồn lửa ấm,
Thao thức một tâm hồn.
Tuổi lớn con trôi giạt,
Long đong giữa phố người/
Vẫn giữ nguồn lửa ấm,
Lòng quê chẳng phút nguôi
Trần Ngọc Hưởng
Nguồn: Tác giả gửi
Thứ Năm, 17 tháng 10, 2013
Lửa ấm
Lửa ấm - Thơ TRẦN NGỌC HƯỞNG
Lửa ấm
Lửa ấm
* TRẦN NGỌC HƯỞNG
Từ còn trong bụng mẹ,
Thương lắm mấy dòng sông.
Mẹ uống nước sông ấy,
Cho con máu thắm dòng.
Hai dòng sông máu thịt,
Cửa Tiểu và Cửa Trung.
Ôm ấp hoài muôn thuở,
Cù lao Tân Phú Đông.
Đầu mõm làng Tân Thới,
Chơi vơi sóng bạc đầu.
Ngọn vàm Tam Lạch cũ,
Mảnh đất chốn chôn nhau.
Tổ tiên người xứ Quảng,
Trôi giạt tận nơi này.
Đất lành chim đậu lại,
Rể bén lá xanh cây.
Ba má buôn hàng xén,
Chăm sóc cả ruộng vườn.
Trải qua bao lửa khói,
Không rời bỏ quê hương.
Ba là tàn cổ thụ,
Rợp mát một đời con.
Má cho nguồn lửa ấm,
Thao thức một tâm hồn.
Tuổi lớn con trôi giạt,
Long đong giữa phố người/
Vẫn giữ nguồn lửa ấm,
Lòng quê chẳng phút nguôi
Trần Ngọc Hưởng
Thứ Tư, 16 tháng 10, 2013
Qua bờ nhớ quên , Quê quán tôi xưa - Thơ TRẦN NGỌC HƯỞNG
Qua bờ nhớ quên , Quê quán tôi xưa - Thơ TRẦN NGỌC HƯỞNG
Qua bờ nhớ quênQuê quán tôi xưa
*Thơ TRẦN NGỌC HƯỞNG
Nước cuồn cuộn chảy sông sâu.
Mà em hát lý qua cầu chi em?
Sao không hát lý chim quyên,
Mượn hơi tiếng đủ thay thuyền qua sông.
Trách chi sáo đã sổ lồng,
Đánh rơi điệu lý bềnh bồng nước mây.
Ngóng trông bến nọ bờ này,
Năm cung phím mỏi sầu đầy trên tơ.
Đâu con sáo đã sang bờ,
Tiền Giang một góc khuya thơ lặng buồn.
Lý tình tang phía đầu nguồn,
Quá giang ngọn gió khuyết gương trăng rằm.
Ngựa ô dòn nhịp xa xăm,
Nửa đời một khúc cổ cầm vấn vương.
Bổng trầm điệu nhớ điệu thương,
Đâu con sáo hót trắng vườn chiêm bao.
Trái tương tư chín phút nào?
Tình như sợi khói tan vào hư vô.
Lý giao duyên đã mơ hồ,
Em đang nhẹ bước qua bờ nhớ quên.
Dọ tìm quê quán tôi xưa,
Hỏi thăm từ nhịp võng đưa khuất chìm.
Thơ Vân Tiên, tiếng độc huyền,
Gió mênh mang bến, đèn lim dim thuyền.
Hỏi trăng vàng đậu ao sen,
Mải hong gió tóc cô em đêm nào.
Hỏi cổ tích, hỏi ca dao,
Hỏi xanh thắm, hỏi ngọt ngào … hương sen.
Hỏi vành trăng khuyết chao nghiêng.
Chùa khuya tiếng mõ giọng thiền xa xăm.
Chạnh thương ai đã một lần,
Tha hương rồi vẫn tần ngần nhớ quê.
Hỏi làn cỏ mượt ven đê,
Cánh diều giấy lượn lối về mộng mơ.
Bao nhiêu chữ mới thành thơ,
Tôi nghêu ngao hát xanh bờ sông xanh.
Hỏi vu vơ lại gặp mình,
Oằn vai gánh một khôi tình đa mang.
Có quê quán có họ hàng,
Vàng hoa mướp nở xóm làng trăm năm…
Trần Ngọc Hưởng
Chủ Nhật, 6 tháng 10, 2013
Thương câu quan họ
Trần Ngọc Hưởng
Tôi đăm đắm mắt nhìn em,
Tưởng chao cả đất tưởng nghiêng cả trời.
Thương làn quan họ chơi vơi,
Sóng sông Cầu lấp lánh lời giao duyên.
Phải là lời của trái tim,
Từ lâu ấp ủ thốt lên tỏ bày.
Nhớ thương thương nhớ đã đầy,
Một năm dồn lại một ngày này thôi.
Nửa vời sông nước chơi vơi,
Thương câu quan họ đứng ngồi chông chênh.
Ừ thôi bèo bọt nổi chìm,
Trăng rằm thêm tỏ nỗi niềm lứa đôi
Dỗ tình thôi nhé tình ơi
Qua ghềnh thác trải dọc đời thăng hoa.
Sông Thương hòa nhịp tim ta,
Tình yêu đến hẹn giao hòa ngàn năm.
Bên kia sông Đuống trăng rằm
Uống câu quan họ tưởng nằm chiêm bao.
Em cầm tay khúc ca dao,
Tôi luôn là kẻ khát khao đi tìm…
Trần Ngọc Hưởng
Tôi đăm đắm mắt nhìn em,
Tưởng chao cả đất tưởng nghiêng cả trời.
Thương làn quan họ chơi vơi,
Sóng sông Cầu lấp lánh lời giao duyên.
Phải là lời của trái tim,
Từ lâu ấp ủ thốt lên tỏ bày.
Nhớ thương thương nhớ đã đầy,
Một năm dồn lại một ngày này thôi.
Nửa vời sông nước chơi vơi,
Thương câu quan họ đứng ngồi chông chênh.
Ừ thôi bèo bọt nổi chìm,
Trăng rằm thêm tỏ nỗi niềm lứa đôi
Dỗ tình thôi nhé tình ơi
Qua ghềnh thác trải dọc đời thăng hoa.
Sông Thương hòa nhịp tim ta,
Tình yêu đến hẹn giao hòa ngàn năm.
Bên kia sông Đuống trăng rằm
Uống câu quan họ tưởng nằm chiêm bao.
Em cầm tay khúc ca dao,
Tôi luôn là kẻ khát khao đi tìm…
Trần Ngọc Hưởng
Thứ Sáu, 4 tháng 10, 2013
Thương câu quan họ
Thương câu quan họ - Thơ TRẦN NGỌC HƯỞNG
* Thơ TRẦN NGỌC HƯỞNG
Tôi đăm đắm mắt nhìn em,
Tưởng chao cả đất tưởng nghiêng cả trời.
Thương làn quan họ chơi vơi,
Sóng sông Cầu lấp lánh lời giao duyên.
Phải là lời của trái tim,
Từ lâu ấp ủ thốt lên tỏ bày.
Nhớ thương thương nhớ đã đầy,
Một năm dồn lại một ngày này thôi.
Nửa vời sông nước chơi vơi,
Thương câu quan họ đứng ngồi chông chênh.
Ừ thôi bèo bọt nổi chìm,
Trăng rằm thêm tỏ nỗi niềm lứa đôi
Dỗ tình thôi nhé tình ơi
Qua ghềnh thác trải dọc đời thăng hoa.
Sông Thương hòa nhịp tim ta,
Tình yêu đến hẹn giao hòa ngàn năm.
Bên kia sông Đuống trăng rằm
Uống câu quan họ tưởng nằm chiêm bao.
Em cầm tay khúc ca dao,
Tôi luôn là kẻ khát khao đi tìm…
Trần Ngọc Hưởng
Thứ Tư, 2 tháng 10, 2013
Quan họ mùa xuân | Ngược lối về quê
Trần Ngọc Hưởng
Thành dòng suối sữa ngọt ngon nghìn đời.
Một làn điệu của cặp đôi,
Đủ đêm chuếnh choáng đủ tôi bồng bềnh.
Sông Cầu sông Đuống lim dim
Lênh đênh bèo giạt nổi chìm mây trôi.
Hội Lim quán dốc tình ơi!
Liền anh liền chị men đời cùng say.
Quay về lại bến sông đầy,
Rượu đào nâng chén cầm tay cạn lời.
Còn duyên câu hát lở bồi,
Đưa nhau đến tận biển khơi rộng dài.
Mười mong chín đợi nhớ ai,
Trăng tròn trót xẻ làm hai lại rằm.
Dẫu là một thoáng phù vân,
Lời ca tha thiết sâu đằm nhớ thương.
Người ơi người ở…đượm buồn,
Bỗng trầm.quyến luyến vấn vương vắn dài.
Cảm ơn quan họ nhớ ngày,
Mùa xuân đến hẹn về đây tương phùng..
Dạt trôi mấy cũng tìm về chốn xưa.
Lưng thon thả tóc hững hờ,
Búp chân trần, ngó sen tơ đầm làng.
Tiếng gà vỡ vụn dòn tan,
Gối đầu lên cỏ dịu dàng giấc quê.
Cho ai trăm nẻo đi về,
Gió tâm linh lộng bốn bề chiêm bao.
Nằm đây thiếp giữa ca dao,
Dịu dàng vẫn thức tự bao lâu rồi.
Trở về làng cũ ta thôi,
Dẫu còn tay trắng như hồi trắng tay.
Phố người thiệt đắng thua cay,
Đâu hay ngách ngõ giăng đầy bùa mê.
Ta vừa ngược lối về quê,
Lang thang gió thổi chân đê thả diều.
Mướt mườn mượt cỏ xanh chiều,
Đâu cần ai thả bùa yêu làm gì!
Rượu quê rót đến tràn ly,
Hương hoa nở ngát xuân thì lòng ta…
Trần Ngọc Hưởng
Quan họ mùa xuân
Chảy từ đôi vú căng tròn.Thành dòng suối sữa ngọt ngon nghìn đời.
Một làn điệu của cặp đôi,
Đủ đêm chuếnh choáng đủ tôi bồng bềnh.
Sông Cầu sông Đuống lim dim
Lênh đênh bèo giạt nổi chìm mây trôi.
Hội Lim quán dốc tình ơi!
Liền anh liền chị men đời cùng say.
Quay về lại bến sông đầy,
Rượu đào nâng chén cầm tay cạn lời.
Còn duyên câu hát lở bồi,
Đưa nhau đến tận biển khơi rộng dài.
Mười mong chín đợi nhớ ai,
Trăng tròn trót xẻ làm hai lại rằm.
Dẫu là một thoáng phù vân,
Lời ca tha thiết sâu đằm nhớ thương.
Người ơi người ở…đượm buồn,
Bỗng trầm.quyến luyến vấn vương vắn dài.
Cảm ơn quan họ nhớ ngày,
Mùa xuân đến hẹn về đây tương phùng..
Ngược lối về quê
Tình quê men ủ rượu quê,Dạt trôi mấy cũng tìm về chốn xưa.
Lưng thon thả tóc hững hờ,
Búp chân trần, ngó sen tơ đầm làng.
Tiếng gà vỡ vụn dòn tan,
Gối đầu lên cỏ dịu dàng giấc quê.
Cho ai trăm nẻo đi về,
Gió tâm linh lộng bốn bề chiêm bao.
Nằm đây thiếp giữa ca dao,
Dịu dàng vẫn thức tự bao lâu rồi.
Trở về làng cũ ta thôi,
Dẫu còn tay trắng như hồi trắng tay.
Phố người thiệt đắng thua cay,
Đâu hay ngách ngõ giăng đầy bùa mê.
Ta vừa ngược lối về quê,
Lang thang gió thổi chân đê thả diều.
Mướt mườn mượt cỏ xanh chiều,
Đâu cần ai thả bùa yêu làm gì!
Rượu quê rót đến tràn ly,
Hương hoa nở ngát xuân thì lòng ta…
Trần Ngọc Hưởng
Thứ Ba, 1 tháng 10, 2013
Quan họ mùa xuân - Thơ TRẦN NGỌC HƯỞNG
* TRẦN NGỌC HƯỞNG
Chảy từ đôi vú căng tròn.
Thành dòng suối sữa ngọt ngon nghìn đời.
Một làn điệu của cặp đôi,
Đủ đêm chuếnh choáng đủ tôi bồng bềnh.
Sông Cầu sông Đuống lim dim
Lênh đênh bèo giạt nổi chìm mây trôi.
Hội Lim quán dốc tình ơi!
Liền anh liền chị men đời cùng say.
Quay về lại bến sông đầy,
Rượu đào nâng chén cầm tay cạn lời.
Còn duyên câu hát lở bồi,
Đưa nhau đến tận biển khơi rộng dài.
Mười mong chín đợi nhớ ai,
Trăng tròn trót xẻ làm hai lại rằm.
Dẫu là một thoáng phù vân,
Lời ca tha thiết sâu đằm nhớ thương.
Người ơi người ở…đượm buồn,
Bỗng trầm.quyến luyến vấn vương vắn dài.
Cảm ơn quan họ nhớ ngày,
Mùa xuân đến hẹn về đây tương phùng..
Trần Ngọc Hưởng
Đăng ký:
Bài đăng (Atom)