Thứ Bảy, 19 tháng 10, 2013

Dỗ mình thôi nhé -

Dỗ mình thôi nhé - Thơ TRẦN NGỌC HƯỞNG















Dỗ mình thôi nhé



* Thơ TRẦN NGỌC HƯỞNG



Bao năm lưu lạc lại về,
Đặt chân lạ lẫm lên quê hương mình…
Vườn xưa cây lặc lìa xanh,
Mà đành thất thổ, mà đành vong gia?


Chợt gần rồi bỗng hóa xa,
Ngồi đây ngắm mái hiên nhà người dưng.
Đàn ai giọt phím tơ chùng,
Năm cung trọn khúc rưng rưng lòng người.


Bờ sông Cửa Tiểu lở bồi,
Năm mươi năm cũ một trời biển dâu.
Bao hình bóng cũ còn đâu,
Rặng dừa trước ngõ, hàng cau sau nhà.


Con về khuất bóng mẹ cha,
Vấn vương hương khói la đà về đâu.
Hiểu rồi mất mát buồn đau,
Màu thời gian bạc trắng đầu… nắng mưa,


Ngồi đây ngắm mảnh vườn xưa,
Dỗ mình thôi nhé như vừa chiêm bao.
Hề chi giọt nước mắt trào,
Mong manh như khói tan vào hư không.


Trần Ngọc Hưởng

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét