Trần Ngọc Hưởng
Rạ rơm thơm một con đường,
Cầm tay nỗi vấn niềm vương ta về.
Ấm nồng đâu một mái quê.
Một dòng tóc bạc tư bề gió bay.
Trong mơ mẹ vẫn hao gầy,
Bao năm rồi giọt lệ đầy khôn vơi.
Các con máu thịt rã rời,
Bếp nghèo khó tránh rét trời căm căm.
Trăng mờ lạnh chỗ mẹ nằm,
Mưa dầm nắng dãi âm thầm khói hương.
Vuông nhà xưa quạnh quẽ buồn,
Chùa xa nghèn nghẹn tiếng chuông đổ đầy.
Ta về đứng lặng nơi đây,
Chắt khô hạt lệ khóc ngày đoàn viên.
Hiểu lòng mẹ vẫn mông mênh,
Cho dầu rời rã anh em cho dầu.
Mẹ quê hương vẫn trên đầu,
Rạ rơm vượt mọi bể dâu cõi người.
Đò neo bến vắng ta ngồi,
Rạ rơm thơm tiếng gọi mời đâu đây…
Trần Ngọc Hưởng
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét