* Thơ TRẦN NGỌC HƯỞNG
Tên em làm bút danh anh,
Trước còn chập chững sau thành tự nhiên.
Sáu mươi năm riết rồi quen,
Tự bao giờ đã thành tên anh rồi
Cổng trường cửa lớp giờ chơi,
Tóc thề che rợp một thời hoa niên
Gò Công phố biển êm đềm,
Bảy năm còn một cái tên thân tình
Cái tên bùa phép hiển linh,
Cho anh nằm dưới cội tình võng đưa
Vườn xưa khuất dáng người xưa,
Vẫn còn cay đắng chát chua ru mình
Vượt qua đã mấy thác gành,
Còn đây lúng liếng mắt xinh em cười
Cho dù bóng giạt hình trôi,
Ngậm ngùi nghìn ký ức đời nhớ quên
Ta còn chung một cái tên,
Còn chung muôn dặm bồng bềnh nhân gian
Bao phen lòng chợt bàng hoàng,
Khi lần tay giở lại trang tình đầu
Trần Ngọc Hưởng
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét