Thương lắm tóc dài _ Thơ TRẦN NGỌC HƯỞNG
* Thơ TRẦN NGỌC HƯỞNG
Phố trưa đọng nét u hoài,
Mua chi tóc rối tóc dài… mà rao.
Chao ôi dù sợi tóc nào,
Chẳng từ âu yếm ngọt ngào dài ra.
Săm soi từ tuổi mười ba,
Soi gương chải lược cài hoa thắm màu
Hương chanh, hương bưởi thơm lâu,
Hương bồ kết đến bạc đầu chưa nguôi
Tóc tiên từ bén tay người,
Hân hoan hát mãi muôn lời vu vơ
Sợi dài sợi ngắn vào thơ,
Từng câu lục bát đôi bờ vấn vương
Bổng trầm điệu nhớ điệu thương,
Tóc tơ nồng đượm lửa hương một thời?
Sợi nào anh tỏ tình tôi,
Sợi nào phụ rảy để rồi lãng quên…
Sợi thao thức, sợi ngủ yên,
Sợi ngày xuân muộn, sợi đêm lỡ thì
Sợi nhận đươc, sợi cho đi
Sợi an trú dưới nhu mì của em …
Kể sao cho cạn nỗi niềm,
Từng dòng tóc rối truân chuyên phận người …
Biết bao chìm lắng nổi trôi
Giá nào trả được hỡi người rao mua?
Trần Ngọc Hưởng
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét