Trần Ngọc Hưởng
Trời chiều đổ bóng
Anh ngồi lại góc cô đơn,Màn hình rộng trải nỗi buồn phẳng phiu.
Gõ vào bàn phím lời yêu,
Mở ra một cõi tịch liêu nhạt nhòa
Em từ cõi ảo bước ra,
Tỏ mờ nhân ảnh ngỡ là chân thân.
Cõng tình đến giậu cúc tần,
Hôn nhau một thoáng phù vân cõi người.
Heo may đã chớm đông rồi,
Mình giờ tóc muối sương rơi trắng đầu.
Cõng tình về mãi tận đâu,
Gương soi lòng giếng nỗi gầu đa mang
Sàigòn tám phố lang thang,
Rong chơi muôn nẻo một màn hình thôi
Góc cô đơn nối mạng rồi,
Hai đầu nỗi nhớ một lời tương tư
Lời yêu thốt giữa cõi hư,
Tim nồng vẫn đập nhịp ru tình nồng.
Trời chiều đổ bóng thong dong,
Dỗ tình ngoan nhé dỗ lòng sống vui
Lục bát cho em
Anh viết tặng em bài lục bát,Chữ câu vần điệu … chỉ còn tên.
Dán vào inbox em liền thuộc,
Anh khấp khởi mừng … chút nữa quên.
Cái tựa bài thơ chưa thể đặt,
Mà em đọc hiểu, có sao đâu.
Bốn mươi năm những gì chưa nói,
Thì nói … coi như mới khởi đầu.
Mà khởi đầu nào không thấy khó,
Bởi ai không biết khởi đầu nan.
Lời tình đâu dễ chi bày tỏ,
Lại nữa tim yêu đập trễ tràng
Xế muộn duyên gì mà gặp gỡ,
Trăm năm đành gửi chút lòng đây
Chao ôi chữ nghĩa còn chi nữa,
Gói cả vào trong tặng vật này
Bài thơ lục bát anh chừa tựa
Muốn để nhờ em đặt lấy tên
Tận đáy lòng anh anh vẫn nghĩ
Tuyệt vời lục bát tuyệt vời em
Trần Ngọc Hưởng
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét