Thứ Bảy, 28 tháng 2, 2015



Vút qua nghìn trùng - Thơ TRẦN NGỌC HƯỞNG

Vút qua nghìn trùng

* Thơ TRẦN NGỌC HƯỞNG


Tay nào đánh thức tầm xuân,
Tay nào khơi lửa cháy bừng đam mê.
Phút giây má tựa vai kề,
Ngấm đầu lưỡi giọt cà phê tình đầy.

Mùa yêu rót mật men say,
Tay nào bất chợt tìm tay vụng về.
Tay nào dỗ lại giấc quê,
Heo may thổi buốt bốn bề chiêm bao.

Tay nào cầm khúc ca dao,
Chiếc hôn nồng thắm ngọt ngào dài lâu.
“ Có trầu mà chẳng có cau,
Làm sao cho đỏ môi nhau thì làm “*

Cảm ơn em đã dịu dàng,
Ơn nhau một nỗi hân hoan bềnh bồng.
Tạ nhau một thoáng hương nồng,
Đôi vầng nhựt nguyệt thong dong giữa đời.

Cảm ơn em đã yêu tôi,
Hôn nhau một thoáng ngát lời cỏ hoa.
Ru nhau ngủ giấc thực thà,
Sông dài biển rộng vút qua nghìn trùng.


Trần Ngọc Hưởng
……………………………….
* Ca dao

Thứ Năm, 19 tháng 2, 2015



Biếc nụ tầm xuân | Lời ru hương lửa | Lục bát ru

Posted: 19/02/2015 in Thơ, Trần Ngọc Hưởng
Trần Ngọc Hưởng
thieu_nu_cho_hoa
Dịu dàng biết mấy hở em
Có gì như vạt nắng êm dịu dàng.
Bình minh nghìn giọt sương tan,
Nụ hôn nồng thuở hồng hoang cõi tình
Vòng tay bùa phép hiển linh,
Lạt mềm nào buộc chặt mình vào nhau
Nói chi tình cuối tình đầu,
Nói chi duyên trước duyên sau … phí lời.

Môi tìm môi đã quen hơi,
Mây chìm đá nổi khôn vơi nỗi niềm
Tan trong điệu lý tầm duyên,
Cho mình quên tuổi lú tên cõi người.
Lửa hương đã bén nhau rồi
Em cho anh thấy đời vui bao lần
Ngát hương bầu bí mùa xuân,
Môi lồng môi nhịp thở trùng … nồng say
Cây đàn so lại muôn dây,
Mỗi năm đâu chỉ một ngày tình nhân
Ngửa lòng biếc nụ tầm xuân,
Hôn nhau một thoáng phù vân, ngỡ ngàng…

Lời ru hương lửa
“Anh yêu em”, khi thành lời,
Trái tim anh đã dành ngôi cho tình.
Qua bao ngõ khuất đường quanh,
Là đây, anh thấy được mình trong nhau
Phút giây quá đỗi nhiệm mầu,
Không còn ấp úng mãi câu tỏ tình
Anh của mình, mình của anh,
Tình nhân thoáng chốc đã thành của nhau.
Môi thơm hẹn ước bền lâu,
Đậu vào nhau, nụ hôn đầu thăng hoa.
Mơn man mười ngón tay ngà,
Thả hồn chếnh choáng lên da thơm nồng.
Tặng nhau khoảnh khắc phiêu bồng,
Đong đưa một cõi sắc không tuyệt vời
Khép vòng ôm khóa chặt môi,
Mình cho anh nếm hương trời nồng say.
Dường như lạ lắm trưa nay,
Trăm năm gom lại một ngày phù sinh.
Ta ru nhau dưới cội tình,
Lời ru hương lửa giữa mình và anh.

Lục bát ru
Anh về thương Tía tô xanh,
Ánh trong tím biếc, mỏng manh ngoan hiền
Mắc hai đầu, giấc bình yên,
Chiều nghiêng, anh dỗ, ru em tình hồng.
Ai đi tìm cuộc sắc không?
Anh thiền trên lá, thơm nồng, tình ơi!
Võng đưa về phía lứa đôi,
Như hình nghìn chiếc hôn môi nồng nàn.
Mi say nhịp vỗ dịu dàng,
Vườn xuân hoa trái kết ngàn làn hương.
Gió vờn mái lá tóc vương,
Chim sâu cõng nắng qua vườn chiêm bao.
Mộng du đến tận chốn nào?
Như trong vô thức, lạc vào tim ai.
Tía tô đẫm chất men cay.
Lá không là rượu mà say…. lạ lùng!
Trần Ngọc Hưởng

Lục bát ru.

* TRẦN NGỌC HƯỞNG


Anh về thương Tía tô xanh,
Ánh trong tím biếc, mỏng manh ngoan hiền
Mắc hai đầu, giấc bình yên,
Chiều nghiêng, anh dỗ, ru em tình hồng.

Ai đi tìm cuộc sắc không?
Anh thiền trên lá, thơm nồng, tình ơi!
Võng đưa về phía lứa đôi,
Như hình nghìn chiếc hôn môi nồng nàn.

Mi say nhịp vỗ dịu dàng,
Vườn xuân hoa trái kết ngàn làn hương.
Gió vờn mái lá tóc vương,
Chim sâu cõng nắng qua vườn chiêm bao.

Mộng du đến tận chốn nào?
Như trong vô thức, lạc vào tim ai.
Tía tô đẫm chất men cay.
Lá không là rượu mà say…. lạ lùng!

Trần Ngọc Hưởng

Thứ Tư, 18 tháng 2, 2015


Lời ru hương lửa - Thơ TRẦN NGỌC HƯỞNG









Lời ru hương lửa


* Thơ TRẦN NGỌC HƯỞNG


“Anh yêu em”, khi thành lời,
Trái tim anh đã dành ngôi cho tình.
Qua bao ngõ khuất đường quanh,
Là đây, anh thấy được mình trong nhau

Phút giây quá đỗi nhiệm mầu,
Không còn ấp úng mãi câu tỏ tình
Anh của mình, mình của anh,
Tình nhân thoáng chốc đã thành của nhau.

Môi thơm hẹn ước bền lâu,
Đậu vào nhau, nụ hôn đầu thăng hoa.
Mơn man mười ngón tay ngà,
Thả hồn chếnh choáng lên da thơm nồng.

Tặng nhau khoảnh khắc phiêu bồng,
Đong đưa một cõi sắc không tuyệt vời
Khép vòng ôm khóa chặt môi,
Mình cho anh nếm hương trời nồng say.

Dường như lạ lắm trưa nay,
Trăm năm gom lại một ngày phù sinh.
Ta ru nhau dưới cội tình,
Lời ru hương lửa giữa mình và anh.

Trần Ngọc Hưởng

Chủ Nhật, 15 tháng 2, 2015



Biếc nụ tầm xuân - Thơ TRẦN NGỌC HƯỞNG

Biếc nụ tầm xuân

* Thơ TRẦN NGỌC HƯỞNG


Dịu dàng biết mấy hở em
Có gì như vạt nắng êm dịu dàng.
Bình minh nghìn giọt sương tan,
Nụ hôn nồng thuở hồng hoang cõi tình

Vòng tay bùa phép hiển linh,
Lạt mềm nào buộc chặt mình vào nhau
Nói chi tình cuối tình đầu,
Nói chi duyên trước duyên sau … phí lời.

Môi tìm môi đã quen hơi,
Mây chìm đá nổi khôn vơi nỗi niềm
Tan trong điệu lý tầm duyên,
Cho mình quên tuổi lú tên cõi người.

Lửa hương đã bén nhau rồi
Em cho anh thấy đời vui bao lần
Ngát hương bầu bí mùa xuân,
Môi lồng môi nhịp thở trùng … nồng say

Cây đàn so lại muôn dây,
Mỗi năm đâu chỉ một ngày tình nhân
Ngửa lòng biếc nụ tầm xuân,
Hôn nhau một thoáng phù vân, ngỡ ngàng…


Trần Ngọc Hưởng

Thứ Bảy, 7 tháng 2, 2015


Cớ gì? | Điệu lý ấm nồng

Posted: 07/02/2015 in Thơ, Trần Ngọc Hưởng
Trần Ngọc Hưởng
yem_dao_chai_toc
Cớ gì hẹn đến kiếp sau,
Sao mình chẳng nhận yêu nhau kiếp này!
Hai người cách một gang tay,
Bắc cầu dải yếm bao ngày hoài mong
Cớ gì đố lá diêu bông,
Xui anh vào cuộc sắc không kiếm tìm.
Mịt mờ điệu lý tầm duyên,
Tỏ mờ hư ảnh mấy miền nổi trôi.

Cớ gì một ánh nhìn thôi,
Một bàn tay, một bờ môi … thế mà
Người ta vẫn của người ta,
Và anh vẫn mãi mãi là … của anh
Cớ gì cây rút ruột xanh,
Hoa hồn nhiên vặn mãi mình mà tươi.
Hướng luôn về phía lứa đôi,
Mà ai ngày tháng mồ côi mỗi mình.
Cớ gì mà mãi nín thinh,
Cho gần gũi mấy cũng thành xa xôi.
Chuyến xe chỉ mỗi em ngồi,
Chỗ bên để trống lâu rồi đó em!

Điệu lý ấm nồng
Lâu rồi em vẫn cô đơn,
Một mình lạc giữa phố phường ngựa xe.
Từ thu đông đến xuân hè,
Lầu cao phố rộng mà nghe lạnh lùng
Lâu rồi đường chật người đông,
Ai vùi đốm lửa đỏ trong tro tàn.
Đời buồn bến rẽ đò ngang,
Vách khuya ống sáo cây đàn trơ vơ.
Lâu rồi tre trúc bơ thờ,
Cỏ hoa rã rượi nằm mơ xuân kề.
Men nồng chếnh choáng rượu quê,
Tình thơm vút cánh tư bề thăng hoa
Lâu rồi bãi thẳm bờ xa,
Qua cầu em có nhìn ra bến nào
Đêm nồng chia chút chiêm bao,
Nỗi niềm riêng giấu tận vào đẩu đâu
Lâu rồi lẻ bóng đêm thâu,
Em về mắc võng hai đầu tình không.
Mải soi mắt biếc môi hồng
Chim quyên điệu lý ấm nồng vấn vương
Trần Ngọc Hưởng

Thứ Sáu, 6 tháng 2, 2015



Điệu lý ấm nồng - Thơ Trần Ngọc Hưởng






































Điệu lý ấm nồng

* Thơ Trần Ngọc Hưởng


Lâu rồi em vẫn cô đơn,
Một mình lạc giữa phố phường ngựa xe.
Từ thu đông đến xuân hè,
Lầu cao phố rộng mà nghe lạnh lùng

Lâu rồi đường chật người đông,
Ai vùi đốm lửa đỏ trong tro tàn.
Đời buồn bến rẽ đò ngang,
Vách khuya ống sáo cây đàn trơ vơ.

Lâu rồi tre trúc bơ thờ,
Cỏ hoa rã rượi nằm mơ xuân kề.
Men nồng chếnh choáng rượu quê,
Tình thơm vút cánh tư bề thăng hoa

Lâu rồi bãi thẳm bờ xa,
Qua cầu em có nhìn ra bến nào
Đêm nồng chia chút chiêm bao,
Nỗi niềm riêng giấu tận vào đẩu đâu

Lâu rồi lẻ bóng đêm thâu,
Em về mắc võng hai đầu tình không.
Mải soi mắt biếc môi hồng
Chim quyên điệu lý ấm nồng vấn vương.


Trần Ngọc Hưởng

Thứ Hai, 2 tháng 2, 2015


Cớ gì? - Thơ TRẦN NGỌC HƯỞNG































Cớ gì?

* Thơ TRẦN NGỌC HƯỞNG


Cớ gì hẹn đến kiếp sau,
Sao mình chẳng nhận yêu nhau kiếp này!
Hai người cách một gang tay,
Bắc cầu dải yếm bao ngày hoài mong

Cớ gì đố lá diêu bông,
Xui anh vào cuộc sắc không kiếm tìm.
Mịt mờ điệu lý tầm duyên,
Tỏ mờ hư ảnh mấy miền nổi trôi.

Cớ gì một ánh nhìn thôi,
Một bàn tay, một bờ môi … thế mà
Người ta vẫn của người ta,
Và anh vẫn mãi mãi là … của anh

Cớ gì cây rút ruột xanh,
Hoa hồn nhiên vặn mãi mình mà tươi.
Hướng luôn về phía lứa đôi,
Mà ai ngày tháng mồ côi mỗi mình.

Cớ gì mà mãi nín thinh,
Cho gần gũi mấy cũng thành xa xôi.
Chuyến xe chỉ mỗi em ngồi,
Chỗ bên để trống lâu rồi đó em !

Trần Ngọc Hưởng


Vết thương mùa cũ

Posted: 02/02/2015 in Thơ, Trần Ngọc Hưởng
Trần Ngọc Hưởng
suy_tu4
Cũng đành để gió cuốn trôi,
Chỉ còn phảng phất chút mùi hoàng lan.
Ngỏ rêu xưa lá rụng vàng,
Ta ngồi đợi giữa mênh mang biển tình.
Cũng đành để gió cuốn nhanh,
Khép đôi tà lụa mỏng manh buổi nào
Bên vườn đứng đợi chiêm bao,
Trái tương tư đã héo rũ màu từ ly.

Cũng đành để gió cuốn đi,
Mười năm tình mộng còn gì nữa đâu!
Bến xưa tre trúc bạc đầu,
Chia cùng ai chút biển dâu lòng người.
Cũng đành để gió cuốn thôi,
Tình là sợi khói giữa trời đục trong.
Còn đâu một thoáng hương nồng,
Lòng dưng không bỗng mênh mông như là…
Cũng đành để gió cuốn xa,
Tình ơi một thuở đậm đà còn đâu.
Vuốt sao phẳng được nếp nhàu,
Vết thương mùa cũ còn lâu mới lành
Trần Ngọc Hưởng