Điệu lý ấm nồng - Thơ Trần Ngọc Hưởng
* Thơ Trần Ngọc Hưởng
Lâu rồi em vẫn cô đơn,
Một mình lạc giữa phố phường ngựa xe.
Từ thu đông đến xuân hè,
Lầu cao phố rộng mà nghe lạnh lùng
Lâu rồi đường chật người đông,
Ai vùi đốm lửa đỏ trong tro tàn.
Đời buồn bến rẽ đò ngang,
Vách khuya ống sáo cây đàn trơ vơ.
Lâu rồi tre trúc bơ thờ,
Cỏ hoa rã rượi nằm mơ xuân kề.
Men nồng chếnh choáng rượu quê,
Tình thơm vút cánh tư bề thăng hoa
Lâu rồi bãi thẳm bờ xa,
Qua cầu em có nhìn ra bến nào
Đêm nồng chia chút chiêm bao,
Nỗi niềm riêng giấu tận vào đẩu đâu
Lâu rồi lẻ bóng đêm thâu,
Em về mắc võng hai đầu tình không.
Mải soi mắt biếc môi hồng
Chim quyên điệu lý ấm nồng vấn vương.
Trần Ngọc Hưởng
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét