Thứ Hai, 2 tháng 2, 2015



Vết thương mùa cũ

Posted: 02/02/2015 in Thơ, Trần Ngọc Hưởng
Trần Ngọc Hưởng
suy_tu4
Cũng đành để gió cuốn trôi,
Chỉ còn phảng phất chút mùi hoàng lan.
Ngỏ rêu xưa lá rụng vàng,
Ta ngồi đợi giữa mênh mang biển tình.
Cũng đành để gió cuốn nhanh,
Khép đôi tà lụa mỏng manh buổi nào
Bên vườn đứng đợi chiêm bao,
Trái tương tư đã héo rũ màu từ ly.

Cũng đành để gió cuốn đi,
Mười năm tình mộng còn gì nữa đâu!
Bến xưa tre trúc bạc đầu,
Chia cùng ai chút biển dâu lòng người.
Cũng đành để gió cuốn thôi,
Tình là sợi khói giữa trời đục trong.
Còn đâu một thoáng hương nồng,
Lòng dưng không bỗng mênh mông như là…
Cũng đành để gió cuốn xa,
Tình ơi một thuở đậm đà còn đâu.
Vuốt sao phẳng được nếp nhàu,
Vết thương mùa cũ còn lâu mới lành
Trần Ngọc Hưởng

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét