Tình quê - Vườn yêu đâu đóa nguyệt rằm...Thơ TRẦN NGỌC HƯỞNG
Tình quê Vườn yêu đâu đóa nguyệt rằm... * Thơ TRẦN NGỌC HƯỞNG Tình quê Mượn hơi đàn bác Sáu Lầu, Quá giang ghe chiếu Cà Mau anh về Mênh mang sông nước tình quê, Cập bờ Phụng Hiệp xuống xề, kìa em Bộn bề những súng cùng sen, Nhấp nhô những mái ngói chèn mái tôn. Sóng va óc ách be xuồng, Khúc tài tử mãi thả buồn về đâu. Gió đưa dừa rụng vườn sau, Bếp hồng khơi lửa bên nhau ta ngồi. Gọi đôi tu hú đổ hồi, Nắng vườn ngơ ngẩn hôn môi em hồng. Cầm tay tìm phút ấm lòng, Một vùng cây trái chìm trong mộng lành. Ru em giữa miệt vườn xanh, Dưng không hoa cỏ hóa thành thịt da Ô môi nở cuối hiên nhà Thiếu đàn vẫn cất lời ca mặn mòi Đêm mơ tiếng sóng chơi vơi, Em về xõa tóc rợp trời Hậu giang. Tình sao mặt lạ người dưng, Ơ hờ, như thể chưa từng cặp đôi! Môi nào làm đỏ thắm môi, Tay nào vấn vít mãi hơi người cầm ? Vườn yêu đâu đóa nguyệt rằm, Tình xao tóc rối tình nằm bên nhau Má hồng bẽn lẽn phút đầu, Mấy mùa gió thổi phai màu lãng quên. Cho anh bật sáng que diêm, Đốt trang tình sử tìm xem chốn nào Gió Sài Gòn thổi nghêu ngao, Cà phê nhỏ giọt lạc vào lối thơ. Tình sao mặt lạ đâu ngờ, Gối tay mộng mị tóc tơ mịn màng Em huyền hoặc mãi dung nhan, Cơn mê cánh lá trở vàng vào thu Lạc vào đâu cõi thưc hư, Dấu môi son đã phiêu du mịt mờ Chút tình viễn xứ ngu ngơ, Yêu em ráo bãi cạn bờ nhân gian Trần Ngọc Hưởng |
Thứ Tư, 28 tháng 9, 2016
Đăng ký:
Đăng Nhận xét (Atom)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét