Suối nguồn đắm giấc thụy miên - Thơ TRẦN NGỌC HƯỞNG
* Thơ TRẦN NGỌC HƯỞNG
Chạm môi lên mạng ảo,
Chỉ một phút tình cờ.
Trái tim ta mách bảo,
Đây lối nhạc đường thơ.
Tự bao giờ chẳng rõ,
Em chợt đến làm quen.
Lời ướm tình anh ngỏ,
Chúng mình đã bén duyên.
Không gian yêu rộng mở,
Hoa cỏ mượt đôi bờ
Nụ hôn bừng nhịp thở
Từ Phây bút, Vai bơ.
Dù chưa lần giáp mặt,
Nhưng đã mở tấm lòng,
Bao ân tình thắt chặt,
Thân ái và bao dung
Phút giây em hiển hiện,
Lừng lững giữa màn hình
Trái tim anh xao xuyến,
Lay động mỗi dòng tin.
Tóc ngắn ngang vai xõa,
Cổ hoa huệ trắng ngần.
Sao mà em đẹp quá
Thật đáng gọi giai nhân.
Dáng ngọc treo anh ngắm
Lời âu yếm đổi trao
Tình sâu thêm nghĩa nặng,
Tận mặt hẹn phút nào
Anh cảm ơn nhà mạng,
Để mình kết nối nhau
Vượt dốc dài ngày tháng,
Tình yêu phép nhiệm mầu
Ơn
Chợt em lừng lững hiện ra,
Quỳnh hương một đóa nở hoa phiêu bồng.
Lưng ong óng ả ba vòng,
Nhu mì chỗ thắt đường cong tuyệt vời
Lưng đèo sừng sững núi đôi,
Lung linh ánh ngọc ngời ngời xuân xanh.
Cho anh ngây dại tia nhìn,
Mắt thầm ve vuốt thỏa tình dấu yêu
Hết lên non lại xuống đèo.
Bao nhiêu da thịt bấy nhiêu nỗi niềm
Suối nguồn đắm giấc thụy miên,
Bóng đè lá cỏ nằm nghiêng ủ tình.
Suối nguồn mê mẩn quẩn quanh,
Thẹn thùng thục nữ khép mình hổ ngươi.
Cửa thần tiên đẹp rạng ngời,
Em thanh thoát hé nụ cười trong xanh.
Một lần em đánh thức anh,
Chết đi sống lại thấy mình đang yêu.
Dạy cho anh biết bao điều,
Biết ơn em, biết ơn nhiều, cảm ơn…
Thơ đầy hồn lả lướt,
Tình dạt sóng bềnh bồng.
Chẳng tài nào vẽ được
Em diễm tuyệt đường cong.
Dáng yêu kiều chỗ thắt,
Nốt lặng đầy dịu êm.
Gò cao liền lũng thấp,
Nguồn suối cỏ xanh mềm
Đôi quả đào hơn hớn,
Nụ hường ngon mắt ai.
Chạm ngàn con sóng lớn,
Vượt áo muốn ra ngoài.
Rạng rỡ làn da lụa,
Thoảng mùi hương mỹ nhân.
Cháy bùng lên ngọn lửa,
Cupid mũi tên thần.
Cắm tim anh nhỏ máu,
Ánh ngọc mảnh tình si
Cọ màu nào vẽ thấu,
Xuân sắc buổi đương thì
Trần Ngọc Hưởng
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét