Thứ Ba, 5 tháng 4, 2011

Bóng mát Miệt Vườn

 

“ Mẹ mong gả thiếp về vườn
Ăn bông bí luộc dưa hường nấu canh “
Khi đầu em dựa vai anh
Lời ru chung ấy bỗng thành riêng tư
Miệt Vườn xanh biếc chiếc dù
Vòm cây trái mát hát ru bước mình
Ngập ngừng từng nhịp võng xanh
Nụ hôn chao giữa lá cành non tơ
Từ lời ru buổi tuổi thơ
Vượt bao thao thức bây giờ về đây
Nắng vờn sóng sánh bờ cây
Gió mênh mang mở bàn tay lá mềm
Mùa sầu riêng dậy hương riêng
Tình yêu cho lửa bùng lên bồi hồi
Dịu dàng sao cỏ non ơi!
Bàn chân tươi mát nụ chồi mướt xanh
Dễ chi khép được lòng mình
Mở ra với gió rộng thênh Miệt Vườn
Về đây đi bên người thương
Lời ru xưa cứ vấn vương tâm hồn
Không bông bí luộc dưa hường
Tình ta vẫn ngọt lành hơn gió trời

             
 Trần Ngọc Hưởng

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét