Thứ Hai, 4 tháng 4, 2011

GỬI GIÓ GÒ CÔNG



Đèn nào cao bằng đèn Châu Đốc

Gió nào độc bằng gió Gò Công

Một ngọn đông phong …


Hát ru Nam bộ

Tranh Ái Lan


***

Gió Gò Công độc đến đâu

Trăm năm một khúc hát ru lưu truyền

Cũng đâu thể độc bằng em

Thổi tôi xiêu lạc giạt nghiêng phố dài!



Tôi yêu em, em yêu ai

Một trường một lớp… lại hai hướng đời

Chao ôi! Sau nét hoa cười

Mắt em lấp loá dáng người lạ kia!



Chiều hoang hoải gió tôi về

Cỏ may ngơ ngẩn đêm mê thất tình

Ngọn đông phong thổi mà kinh

Tàn canh riêng một bóng hình hư hao



Gió Gò Công thổi phía nào

Sông xa phía ấy, núi cao phía này

Cũng đành em đó tôi đây

Riêng sâu kỷ niệm, riêng đầy khát khao



Thổi nhàu nát mảnh chiêm bao

Trăng rằm xưa khuyết nỗi đau nhói đời

Nào tôi dám trách chi người

Chỉ thương mình… cả một thời ngu ngơ!



Năm mỏi đợi, tháng mòn chờ

Gió Gò Công thổi bơ phờ tóc sương

Một đời tuyết trắng tha hương

Chút gì để nhớ cuối đường bão dông



Trần Ngọc Hưởng

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét