Chủ Nhật, 30 tháng 6, 2013

Nghĩ lúc về quê qua phà Bình Ninh

Nghĩ lúc về quê qua phà Bình Ninh | Dừa Tân Thới

Posted: 01/07/2013 in Thơ, Trần Ngọc Hưởng
Trần Ngọc Hưởng
pha_binh_ninh_1
Nghĩ lúc về quê qua phà Bình Ninh
Thời trước nhiều trang hàn sĩ trẻ
Ra đi đã hẹn được ngày về
Xênh xang áo mão vui như hội,
Võng lọng trống cờ bóng rợp quê
Ra đi tay chỉ dòng sông nhỏ,
Chỉ bến đò ngang chỉ nhịp cầu,
Hẹn có một ngày nên nghiệp lớn,
Bằng không thề chẳng trở về đâu

Thời nay ta cũng thân hàn sĩ,
Bỏ xứ ra đi lửa khói tràn.
Chín tuổi lìa nhà ra chợ học,
Thiệt tình chỉ muốn được bình an
Người xưa tuốt kiếm tìm danh lợi,
Ta chỉ riêng mài phấn kiếm cơm
Ngọn bút múa thêm vô dụng nữa,
Già rồi tay trắng…chẳng chi hơn
Mơ gì bái tổ vinh quy nhỉ!
Áo mão xênh xang nghĩ nực cười
Mừng thấy sông quê phà tấp nập,
Người đông như hội… đã là vui

Dừa Tân Thới
Ngựa Hồ xưa hí lộng
Mừng gió bấc tràn về.
Riêng ta lòng dậy sóng,
Ai nhắc gì về quê
Chỉ cần nhìn sóng nước,
Nở tím lục bình trôi,
Bông bần rơi trắng bãi,
Là lòng chợt… bồi hồi.
Thấy xuồng ba lá mỏng,
Khua nhẹ mái dầm xa.
Dáng chèo ai thân thuộc
Là nhớ biết bao là…
Nhìn rừng dừa xõa tóc,
Xanh mướt đứng gieo thơ
Trái dừa rơi chuột khoét,
Xao xuyến… đến không ngờ!
Đầu ngọn vàm Tam Lạch,
Nhà xưa, mái lá thôi,
Bóng dừa xanh nồng ấm,
Chia lửa khói cùng người,
Mẹ cha ta vất vả,
Suốt chiến tranh hòa bình
Cùng các con tan hợp,
Đều dưới bóng dừa xanh
Nhớ ơi dừa Tân Thới,
Mênh mang ngọn sóng trào
Cửa Trung và Cửa Tiều,
Đùm bọc dải cù lao
Dễ gì ta quên được
Đuốc lá dừa lung linh
Dễ gì ta chẳng nhớ
Mảnh đất đã sinh mình
Trần Ngọc Hưởng 



Thứ Bảy, 29 tháng 6, 2013

Gió thương yêu -Thơ TRẦN NGỌC HƯỞNG






Gió thương yêu 



* Thơ TRẦN NGỌC HƯỞNG




Đêm ngủ con nằm mơ gặp mẹ,

Mười năm từ lúc bước rời quê.

Mệt nhoài đất khách tìm cơm áo,

Quanh quẩn trong tâm một nẻo về.



Chao chát đâu dòng sông vỗ sóng,

Cơn triều ròng lớn mãi khôn nguôi.

Mẹ còn tóc bạc như mây trắng,

Cửa Tiểu buồn riêng một góc trời



Rợp bóng dừa xanh che trước ngõ,

Ánh chiều rụng nắng xuống bờ cau.

Hoàng hôn đổ bóng lên vai mẹ

Cho mảnh lưng còng trĩu nỗi đau



Mái lá một vuông hiu quạnh mãi,

Trông ra ruộng lúa mộ phần ba.

Cội mai lão cỗi còn hoa nở,

Mẹ vẫn thường ra đếm tuổi già.



Con mơ ngắm lại bên vườn cũ,

Tóc bạc mẹ bay dưới nắng chiều.

Đợi bước con về đầu ngõ vắng,

Thổi tràn lai láng gió thương yêu


Trần Ngọc Hưởng
Dừa Tân Thới - Thơ TRẦN NGỌC HƯỞNG





Dừa Tân Thới




* Thơ TRẦN NGỌC HƯỞNG




Ngựa Hồ xưa hí lộng

Mừng gió bấc tràn về.

Riêng ta lòng dậy sóng,

Ai nhắc gì về quê



Chỉ cần nhìn sóng nước,

Nở tím lục bình trôi,

Bông bần rơi trắng bãi,

Là lòng chợt… bồi hồi.



Thấy xuồng ba lá mỏng,

Khua nhẹ mái dầm xa.

Dáng chèo ai thân thuộc

Là nhớ biết bao là…



Nhìn rừng dừa xõa tóc,

Xanh mướt đứng gieo thơ

Trái dừa rơi chuột khoét,

Xao xuyến… đến không ngờ!



Đầu ngọn vàm Tam Lạch,

Nhà xưa, mái lá thôi,

Bóng dừa xanh nồng ấm,

Chia lửa khói cùng người,



Mẹ cha ta vất vả,

Suốt chiến tranh hòa bình

Cùng các con tan hợp,

Đều dưới bóng dừa xanh



Nhớ ơi dừa Tân Thới,

Mênh mang ngọn sóng trào

Cửa Trung và Cửa Tiều,

Đùm bọc dải cù lao



Dễ gì ta chẳng nhớ

Đuốc lá dừa lung linh

Dễ gì ta quên được

Mảnh đất đã sinh mình 

Trần Ngọc Hưởng

Thứ Sáu, 28 tháng 6, 2013



Gió thương yêu

Đêm ngủ con nằm mơ gặp mẹ,
Mười năm từ lúc bước rời quê.
Mệt nhoài đất khách tìm cơm áo,
Quanh quẩn trong tâm một nẻo về.

Chao chát đâu dòng sông vỗ sóng,
Cơn triều ròng lớn mãi khôn nguôi.
Mẹ còn tóc  bạc như mây trắng,
Cửa Tiểu buồn riêng một góc trời

Rợp bóng dừa xanh che trước ngõ,
Ánh chiều rụng nắng xuống bờ cau.
Hoàng hôn đổ bóng lên vai mẹ
Cho mảnh lưng còng trĩu nỗi đau

Mái lá một vuông hiu quạnh mãi,
Trông ra ruộng lúa mộ phần ba.
Cội mai lão cỗi còn hoa nở,
Mẹ vẫn thường ra đếm tuổi già.

Con mơ ngắm lại bên vườn cũ,
Tóc bạc mẹ bay dưới nắng chiều.
Đợi bước con về đầu ngõ vắng,
Thổi tràn lai láng gió thương yêu











Thứ Tư, 26 tháng 6, 2013

Trần Ngọc Hưởng
song_cua_tieu
Bóng nắng chiều tan
Tôi trở về ngắm lại bến sông xưa,
Dòng Cửa Tiểu đong đưa mùa trở gió
Chiếc phà lớn đã thay con đò nhỏ
Vẫn miệt mài đưa đón khách sang sông
Dải cù lao thành huyện Tân Phú Đông,
Chiếc nôi lớn bập bềnh trên sóng nước,
Cả một cõi đi về, tôi xuôi ngược
Thả hồn mình lẽo đẽo… đã bao năm

Còn lại đây một khoảnh khắc trầm ngâm
Dòng Cửa Tiểu mở lòng luôn độ lượng
Cho tôi phút thả hồn mình, cúi xuống
Nhặt lên từng con sóng vỡ… ngày qua
Được một lần tắm lại nước phù sa,
Gội sạch cả phấn hoa đời phố thị
Con sáo cũ bay hoài theo điệu lý
Đợi cơn triều buông xõa… nỗi hân hoan
Sau bao lần mắc kẹt cõi nhân gian
Thuyền nhỏ xíu tham gì mà chở nặng
Trở lại đây đôi tay tôi vẫn trắng
Soi bóng mình lên bóng nắng chiều tan
Dốc cạn hồn trên ngấn nước trường giang
Dòng Cửa Tiểu mẹ hiền hằng yêu dấu
Vời vợi quá cho hồn tôi bến đậu
Đã một đời day dứt nợ tình nhau!

Vầng trăng Kinh Bắc
Cỡi con ngựa tía em về,
Kịp mùa hát hội trăng quê đêm rằm.
Bến bờ thao thức trăm năm,
Đâu làm như thể vô tâm được nào!
Giấu mình trong khúc ca dao,
Hồn thơ lục bát ngọt ngào lời ru.
Bồn chồn vó ngựa tương tư,
Rượu chìm đáy cốc thiên thu, chốn nào?
Qua truông ngựa hí nôn nao,
Trăng Kinh Bắc vẫn ngọt ngào non tơ.
Liền anh liền chị thẫn thờ,
Liều dìu nhau bước sang bờ chiêm bao.
Tóc đuôi gà, nón quai thao,
Điệu đàng guốc mộc đi vào mộng mê.
Người ơi người ở đừng về…
Giọng quê dỗ mãi giấc quê la đà
Dẫu Hằng Nga hay Nguyệt Nga,
Liền em quan họ vẫn là giai nhân
Gừng cay muối kéo lại gần,
Mặn nhau trai gái tự dưng bỗng là…
 Trăng Kinh Bắc -Thơ TRẦN NGỌC HƯỞNG

Trăng Kinh Bắc 




* Thơ TRẦN NGỌC HƯỞNG




Cỡi con ngựa tía em về,

Kịp mùa hát hội trăng quê đêm rằm.

Bến bờ thao thức trăm năm,

Đâu làm như thể vô tâm được nào!



Giấu mình trong khúc ca dao,

Hồn thơ lục bát ngọt ngào lời ru.

Bồn chồn vó ngựa tương tư,

Rượu chìm đáy cốc thiên thu, chốn nào?



Qua truông ngựa hí nôn nao,

Trăng Kinh Bắc vẫn ngọt ngào non tơ.

Liền anh liền chị thẫn thờ,

Liều dìu nhau bước sang bờ chiêm bao.



Tóc đuôi gà, nón quai thao,

Điệu đàng guốc mộc đi vào mộng mê.

Người ơi người ở đừng về…

Giọng quê dỗ mãi giấc quê la đà



Dẫu Hằng Nga hay Nguyệt Nga,

Liền em quan họ vẫn là giai nhân

Gừng cay kéo muối lại gần,

Mặn nhau trai gái tự dưng bỗng là…



Trần Ngọc Hưởng



Le Ngoc Trac .com

Dừa Tân Thới


Ngựa Hồ xưa hí lộng
Mừng gió bấc tràn về.
Riêng ta lòng dậy sóng,
Ai nhắc gì về quê

Chỉ cần nhìn sóng nước,
Nở tím lục bình trôi,
Bông bần rơi trắng bãi,
Là lòng chợt… bồi hồi.

Thấy xuồng ba lá mỏng,
Khua nhẹ mái dầm xa.
Dáng chèo ai thân thuộc
Là nhớ biết bao là…

Nhìn rừng dừa xõa tóc,
Xanh mướt đứng gieo thơ
Trái dừa rơi chuột khoét,
Xao xuyến… đến không ngờ!

Đầu ngọn vàm Tam Lạch,
Nhà xưa, mái lá thôi,
Bóng dừa xanh nồng ấm,
Chia lửa khói cùng người,

Mẹ cha ta vất vả,
Suốt chiến tranh hòa bình
Cùng các con tan hợp,
Đều dưới bóng dừa xanh

Nhớ ơi dừa Tân Thới,
Mênh mang ngọn sóng trào
Cửa Trung và Cửa Tiều,
Đùm bọc dải cù lao

Dễ gì ta chẳng nhớ
Đuốc lá dừa lung linh
Dễ gì ta quên được
Mảnh đất đã sinh mình 






Bóng nắng chiều tan


Tôi trở về ngắm lại bến sông xưa,
Dòng Cửa Tiểu đong đưa mùa trở gió
Chiếc phà lớn đã thay con đò nhỏ
Vẫn miệt mài đưa đón khách sang sông
Dải cù lao thành huyện Tân Phú Đông,
Chiếc nôi lớn bập bềnh trên sóng nước,
Cả mộtcõi đi về, tôi xuôi ngược
Thả hồn mình lẽo đẽo… đã bao năm


Còn lại đây một khoảnh khắc trầm ngâm
Dòng Cửa Tiểu  mở lòng luôn  độ lượng
Cho tôi phút thả hồn mình, cúi xuống
Nhặt lên từng con sóng vỡ… ngày qua
Được một lần  tắm lại nước phù sa,
Gội sạch cả phấn hoa đời phố thị
Con sáo cũ bay hoài theo điệu lý
Đi cơn triều buông xõa… nỗi hân hoan
Sau bao lần mắc kẹt cõi nhân gian
Thuyền nhỏ xíu tham gì mà chở nặng


Trở lại đây đôi tay tôi vẫn trắng
Soi bóng mình lên bóng nắng chiều tan
Dốc cạn hồn trên ngấn nước trường giang
Dòng Cửa Tiểu  mẹ hiền hằng yêu dấu
Vời vợi quá cho hồn tôi bến đậu
Đã một đời day dứt nợ tình nhau!


Vầng trăng Kinh Bắc


Cỡi con ngựa tía em về,
Kịp mùa hát hội trăng quê đêm rằm.
Bến bờ thao thức trăm năm,
Đâu làm như thể vô tâm được nào!


Giấu mình trong khúc ca dao,
Hồn thơ lục bát ngọt ngào lời ru.
Bồn chồn vó ngựa tương tư,
Rượu chìm đáy cốc thiên thu, chốn nào?

Qua truông ngựa hí nôn nao,
Trăng Kinh Bắc vẫn ngọt ngào non tơ.
Liền anh liền chị thẫn thờ,
Liều dìu nhau bước sang bờ chiêm bao.


Tóc đuôi gà, nón quai thao,
Điệu đàng guốc mộc đi vào mộng mê.
Người ơi người ở đừng về…
Giọng quê dỗ mãi giấc quê la đà


Dẫu Hằng Nga hay Nguyệt Nga
Liền em quan họ vẫn là giai nhân
Gừng cay kéo muối lại gần,
Mặn nhau trai gái tự dưng bỗng là…


Trần Ngọc Hưởng


Read more:http://datdung.com/modules.php?name=News&op=viewst&sid=8310#ixzz2XIs6AcXV
Under Creative Commons License:Attribution


Thứ Hai, 24 tháng 6, 2013



Nghĩ lúc về quê qua Phà Bình Ninh


Thời trước nhiều trang hàn sĩ trẻ
Ra đi đã hẹn được ngày về
Xênh xang áo mão vui như hội,
Võng lọng trống cờ bóng rợp quê

Ra đi tay chỉ dòng sông nhỏ,
Chỉ bến đò ngang chỉ nhịp cầu,
Hẹn có một ngày nên nghiệp lớn,
Bằng không thề chẳng trở về đâu

Thời nay ta cũng thân hàn sĩ,
Bỏ xứ ra đi  lửa khói tràn.
Chín tuổi lìa nhà ra chợ học,
Thiệt tình chỉ muốn được bình an

Người xưa tuốt kiếm tìm danh lợi,
Ta chỉ riêng mài phấn kiếm cơm
Ngọn bút múa thêm vô dụng nữa,
Già rồi tay trắng…chẳng chi hơn

Mơ gì bái tổ vinh quy nhỉ!
Áo mão xênh xang nghĩ nực cười
Mừng thấy sông quê phà tấp nập,
Người đông như hội đã là vui 






Vầng trăng Kinh Bắc


Cỡi con ngựa tía em về,
Kịp mùa hát hội trăng quê đêm rằm.
Bến bờ thao thức trăm năm,
Đâu làm như thể vô tâm được nào!

Giấu mình trong khúc ca dao,
Hồn thơ lục bát ngọt ngào lời ru.
Bồn chồn vó ngựa tương tư,
Rượu chìm đáy cốc thiên thu, chốn nào?

Qua truông ngựa hí nôn nao,
Trăng Kinh Bắc vẫn ngọt ngào non tơ.
Liền anh liền chị thẫn thờ,
Liều dìu nhau bước sang bờ chiêm bao.

Tóc đuôi gà, nón quai thao,
Điệu đàng guốc mộc đi vào mộng mê.
Người ơi người ở đừng về…
Giọng quê dỗ mãi giấc quê la đà

Dẫu Hằng Nga hay Nguyệt Nga,
Liền em quan họ vẫn là giai nhân
Gừng cay  muối kéo lại gần,
Mặn nhau trai gái tự dưng bỗng là…






Bóng nắng chiều tan



Tôi trở về ngắm lại bến sông xưa,
Dòng Cửa Tiểu đung đưa mùa trở gió
Chiếc phà lớn đã thay con đò nhỏ
Vẫn miệt mài đưa đón khách sang sông
Dải cù lao thành huyện Tân Phú Đông,
Chiếc nôi lớn bập bềnh trên sóng nước,
Cả một cõi đi về, tôi xuôi ngược
Thả hồn mình lẽo đẽo… đã bao năm

Còn lại đây một khoảnh khắc trầm ngâm
Dòng Cửa Tiểu  mở lòng luôn  độ lượng
Cho tôi phút thả hồn mình, cúi xuống
Nhặt lên từng con sóng vỡ… ngày qua
Được một lần  tắm lại nước phù sa,
Gội sạch cả phấn hoa đời phố thị
Con sáo cũ bay hoài theo điệu lý
Đợi cơn triều buông xõa… nỗi hân hoan
Sau bao lần mắc kẹt cõi nhân gian
Thuyền nhỏ xíu tham gì mà chở nặng

Trở lại đây đôi tay tôi vẫn trắng
Soi bóng mình lên bóng nắng chiều tan
Dốc cạn hồn trên ngấn nước trường giang
Dòng Cửa Tiểu  mẹ hiền hằng yêu dấu
Vời vợi quá cho hồn tôi bến đậu
Đã một đời day dứt nợ tình nhau!



Thứ Bảy, 8 tháng 6, 2013

Gửi Hoàng Sa | Người lính đảo

Posted: 09/06/2013 in ThơTrần Ngọc Hưởng
Trần Ngọc Hưởng
linh_dao_truong_sa
Gửi Hoàng Sa
Hoàng Sa trời nước mênh mông
Người đi thì có mà không thấy về
Hoàng Sa mây nước bốn bề …

(Ca dao cổ)
Đinh ninh như một lời thề
Tháng hai thế lính khao lề Hoàng Sa
Một đi khó trở lại nhà
Binh phu đâu khác Kinh Kha thuở nào
Vành khăn tế sống đội đầu
Bao cô vợ trẻ giấu đau vào lòng
“Hoàng Sa đi có về không
Lệnh vua ban phải tiễn chồng đó thôi”

Ghe bầu buồm vượt biển khơi
Tới nơi cuối đất cùng trời hải biên
Thay vua cắm mốc chủ quyền
Tay đao tay lưới dõi truyền ngàn năm
Máu loang đỏ dải đá ngầm
Đã nằm lại với Phú Lâm… bao người
Cát vàng đọng bóng trăng soi
Một chùm đảo nhỏ ngời ngời hồn thiêng
Lòng người đâu thể nào yên
Đất hương hỏa, đất tổ tiên ông bà
Hoàng Sa một mảnh tim ta
Ai vô cớ chiếm cũng là giặc thôi!
Đất quê sông núi biển trời
Dẫu là chỉ tấc gang thôi, cũng là
Hồn thiêng tổ quốc, Hoàng Sa
Ngàn năm vẫn chủ quyền là Việt Nam

Người lính đảo
Nhà giàn hay chiếc chòi cao cẳng
Cắm xuống chênh vênh giữa nước trời
Mang ở trên mình bao lính trẻ
Tâm hồn trụ vững với trùng khơi
Không phải là sư đầu vẫn trọc
Ở đây nước ngọt quý như vàng
Gian nan vây bủa nhiều như sóng
Gió rát mặt mày thổi dọc ngang
Đảo chìm đảo nổi bao nhiêu đảo
Từng lớp san hô dải đá ngầm
Ngày cứ dồn thêm từng đợt sóng
Gối đầu lên cát đã bao năm
Biển Đông sóng dữ bao lần dậy
Tàu lạ nghênh ngang tiếng thét gào
Giơ vuốt nhe nanh từ buổi ấy
Pháo gầm đạn réo cát vàng đau
Người về sống sót còn bao kẻ
Hồn ở lại cùng Đá Gạc Ma
Đồng đội tiếp truyền bao lớp trẻ
Giữ đây biển đảo của ông bà
Hải âu dang cánh trên đầu sóng
Nối mạch thiêng liêng với đất liền
Mãi mãi các anh người lính đảo
Giữa vùng tâm bão giữ bình yên
Trần Ngọc Hưởng

Thứ Sáu, 7 tháng 6, 2013

Gửi Hoàng Sa * Người lính đảo -Thơ TRẦN NGỌC HƯỞNG

Gửi Hoàng Sa Người lính đảo -Thơ TRẦN NGỌC HƯỞNG




Gửi Hoàng Sa



Hoàng Sa trời nước mênh mông
Người đi thì có mà không thấy về
Hoàng Sa mây nước bốn bề …


(Ca dao cổ)


Đinh ninh như một lời thề

Tháng hai thế lính khao lề Hoàng Sa

Một đi khó trở lại nhà

Binh phu đâu khác Kinh Kha thuở nào



Vành khăn tế sống đội đầu

Bao cô vợ trẻ giấu đau vào lòng

“ Hoàng Sa đi có về không

Lệnh vua ban phải “* tiễn chồng đó thôi



Ghe bầu buồm vượt biển khơi

Tới nơi cuối đất cùng trời hải biên

Thay vua cắm mốc chủ quyền

Tay đao tay lưới dõi truyền ngàn năm



Máu loang đỏ dải đá ngầm

Đã nằm lại với Phú Lâm… bao người

Cát vàng đọng bóng trăng soi

Một chùm đảo nhỏ ngời ngời hồn thiêng



Lòng người đâu thể nào yên

Đất hương hỏa, đất tổ tiên ông bà

Hoàng Sa một mảnh tim ta

Ai vô cớ chiếm cũng là giặc thôi!



Đất quê sông núi biển trời

Dẫu là chỉ tấc gang thôi, cũng là

Hồn thiêng tổ quốc, Hoàng Sa

Ngàn năm vẫn chủ quyền là Việt Nam


Người lính đảo





Nhà giàn hay chiếc chòi cao cẳng

Cắm xuống chênh vênh giữa nước trời

Mang ở trên mình bao lính trẻ

Tâm hồn trụ vững với trùng khơi



Không phải là sư đầu vẫn trọc

Ở đây nước ngọt quý như vàng

Gian nan vây bủa nhiều như sóng

Gió rát mặt mày thổi dọc ngang



Đảo chìm đảo nổi bao nhiêu đảo

Từng lớp san hô dải đá ngầm

Ngày cứ dồn thêm từng đợt sóng

Gối đầu lên cát đã bao năm



Biển Đông sóng dữ bao lần dậy

Tàu lạ nghênh ngang tiếng thét gào

Giơ vuốt nhe nanh từ buổi ấy

Pháo gầm đạn réo cát vàng đau



Người về sống sót còn bao kẻ

Hồn ở lại cùng Đá Gạc Ma

Đồng đội tiếp truyền bao lớp trẻ

Giữ đây biển đảo của ông bà



Hải âu dang cánh trên đầu sóng

Nối mạch thiêng liêng với đất liền

Mãi mãi các anh người lính đảo

Giữa vùng tâm bão giữ bình yên



Trần Ngọc Hưởng

Thứ Tư, 5 tháng 6, 2013

Người lính đảo


Nhà giàn hay chiếc chòi cao cẳng
Cắm xuống chênh vênh giữa nước trời
Mang ở trên mình bao lính trẻ
Tâm hồn trụ vững với trùng khơi

Không phải là sư đầu vẫn trọc
Ở đây nước ngọt quý như vàng
Gian nan vây bủa nhiều như sóng
Gió rát mặt mày thổi dọc ngang

Đảo chìm đảo nổi bao nhiêu đảo
Từng lớp san hô dải đá ngầm
Ngày cứ dồn thêm từng đợt sóng
Gối đầu lên cát đã bao năm

Biển Đông sóng dữ bao lần dậy
Tàu lạ nghênh ngang tiếng thét gào
Giơ vuốt nhe nanh từ buổi ấy
Pháo gầm đạn réo cát vàng đau

Người về sống sót còn bao kẻ 
Hồn ở lại cùng Đá Gạc Ma
Đồng đội tiếp truyền bao lớp trẻ
Giữ đây biển đảo của ông bà

Hải âu dang cánh trên đầu sóng
Nối mạch thiêng liêng với đất liền
Mãi mãi các anh người lính đảo
Giữa vùng tâm bão giữ bình yên


Gửi Hoàng Sa
Hoàng Sa trời nước mênh mông
Người đi thì có mà không thấy về
Hoàng Sa mây nước bốn bề …
(Ca dao cổ)

Đinh ninh như một lời thề
Tháng hai thế lính khao lề Hoàng Sa
Một đi khó trở lại nhà
Binh phu đâu khác Kinh Kha thuở nào

Vành khăn tế sống đội đầu
Bao cô  vợ trẻ giấu đau vào lòng
“ Hoàng Sa đi có về không
Lệnh vua ban phải “* tiễn chồng đó thôi

Ghe bầu buồm vượt biển khơi
Tới nơi cuối đất cùng trời hải biên
Thay vua cắm mốc chủ quyền
Tay đao tay lưới dõi truyền ngàn năm

Máu loang đỏ dải đá ngầm
Đã nằm lại với Phú Lâm… bao người
Cát vàng đọng bóng trăng soi
Một chùm đảo nhỏ ngời ngời hồn thiêng

Lòng người đâu thể nào yên
Đất hương hỏa, đất tổ tiên ông bà
Hoàng Sa một mảnh tim ta
Ai vô cớ chiếm cũng là giặc thôi!

Đất quê sông núi biển trời
Dẫu là chỉ tấc gang thôi, cũng là
Hồn thiêng tổ quốc, Hoàng Sa
Ngàn năm vẫn chủ quyền là Việt Nam

Hát cùng Trường Sa

Posted: 06/06/2013 in ThơTrần Ngọc Hưởng
Trần Ngọc Hưởng
truong_sa
Đảo chìm mà nổi mãi đây
Sóng chồm lên chạm cả mây thế mà
Vẫn là làng đảo của ta
Giữa mênh mang biển và bao la trời
Đảo chìm đảo nổi ngoài khơi
Xanh trong roi rói nụ cười thanh niên

Phả đầy hơi thở đất liền
Cánh hoa muống nở trắng trên khay tròn
Mồng tơi đọt lá xanh non
Vươn lên từ kẻ đá mòn khát khao
Nhà dàn cỡi ngọn sóng trào
Đất quê mảnh ruộng bờ ao vẫn gần…
Cỡi trần quần cộc quanh năm
Mặn lên làm nước da ngâm lính mình
Bao năm bóng giặc rập rình
Vẫn sừng sững một niềm tin chốn này
Phong ba cây dựng lũy dày
Chập chùng sóng, chập chùng mây… biền trời
Hỡi làng đảo của ta ơi!
Đá san hô thấm máu người đất quê
Nghe chăng tiếng biển rầm rì
Âm vang mãi khúc sử thi hào hùng
Cho ta ngồi với muôn trùng
Tựa lên lịch sử hát cùng Trường Sa
Trần Ngọc Hưởng