Thứ Hai, 8 tháng 7, 2013

Gió thương yêu | Mẹ ngồi vá áo

Posted: 09/07/2013 in Thơ, Trần Ngọc Hưởng
Trần Ngọc Hưởng
me_gia_va_ao
Gió thương yêu
Đêm ngủ con nằm mơ gặp mẹ,
Mười năm từ lúc bước rời quê.
Mệt nhoài đất khách tìm cơm áo,
Quanh quẩn trong tâm một nẻo về.

Chao chát đâu dòng sông vỗ sóng,
Cơn triều ròng lớn mãi khôn nguôi.
Mẹ còn tóc bạc như mây trắng,
Cửa Tiểu buồn riêng một góc trời

Rợp bóng dừa xanh che trước ngõ,
Ánh chiều rụng nắng xuống bờ cau.
Hoàng hôn đổ bóng lên vai mẹ
Cho mảnh lưng còng trĩu nỗi đau

Mái lá một vuông hiu quạnh mãi,
Trông ra ruộng lúa mộ phần ba.
Cội mai lão cỗi còn hoa nở,
Mẹ vẫn thường ra đếm tuổi già.

Con mơ ngắm lại bên vườn cũ,
Tóc bạc mẹ bay dưới nắng chiều.
Đợi bước con về đầu ngõ vắng,
Thổi tràn lai láng gió thương yêu


Mẹ ngồi vá áo
Bộ ván gõ nhà ta in bóng mẹ,
Vẫn ngồi đây lặng lẽ đã bao giờ?
Cháy leo lét đèn dầu chưa đủ sáng,
Đường kim mòn mối chỉ buộc vào thơ.

Con nhớ dáng mẹ ngồi khâu vá lại,
Áo quê nghèo rách mướp bấy lâu nay
Tay se chỉ luồn kim cầm lấy áo,
Tay dịu mềm thoăn thoắt mỗi đường may.

Của gia bảo cháu con không biết giữ,
Bỏ nhàu nhòe loang lổ rách nhiều nơi.
Dấu binh lửa, lòng tham lam vị kỷ,
Đồng hè nhau xâu xéo áo tơi bời…

Mẹ ngồi đó nhân từ và nhẫn nại,
Thả hồn vào từng mối chỉ đường kim,
Thương từ đứa con ngoan, con ngỗ ngược,
Áo quê mình mảnh vá vẫn lưu niên

Con chợt hiểu bao dung lòng mẹ Việt,
Thương các con hơn thương bản thân mình.
Sống chắt bóp mặc các con phung phí,
Rách bao nhiêu, mẹ cũng vá cho lành…

Trần Ngọc Hưởng


Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét