Thứ Tư, 16 tháng 10, 2013

Qua bờ nhớ quên , Quê quán tôi xưa - Thơ TRẦN NGỌC HƯỞNG

Qua bờ nhớ quên , Quê quán tôi xưa - Thơ TRẦN NGỌC HƯỞNG

Qua bờ nhớ quên
Quê quán tôi xưa





*Thơ TRẦN NGỌC HƯỞNG




Nước cuồn cuộn chảy sông sâu.
Mà em hát lý qua cầu chi em?
Sao không hát lý chim quyên,
Mượn hơi tiếng đủ thay thuyền qua sông.


Trách chi sáo đã sổ lồng,
Đánh rơi điệu lý bềnh bồng nước mây.
Ngóng trông bến nọ bờ này,
Năm cung phím mỏi sầu đầy trên tơ.


Đâu con sáo đã sang bờ,
Tiền Giang một góc khuya thơ lặng buồn.
Lý tình tang phía đầu nguồn,
Quá giang ngọn gió khuyết gương trăng rằm.


Ngựa ô dòn nhịp xa xăm,
Nửa đời một khúc cổ cầm vấn vương.
Bổng trầm điệu nhớ điệu thương,
Đâu con sáo hót trắng vườn chiêm bao.


Trái tương tư chín phút nào?
Tình như sợi khói tan vào hư vô.
Lý giao duyên đã mơ hồ,
Em đang nhẹ bước qua bờ nhớ quên.



Quê quán tôi xưa


Dọ tìm quê quán tôi xưa,

Hỏi thăm từ nhịp võng đưa khuất chìm.

Thơ Vân Tiên, tiếng độc huyền,

Gió mênh mang bến, đèn lim dim thuyền.



Hỏi trăng vàng đậu ao sen,

Mải hong gió tóc cô em đêm nào.

Hỏi cổ tích, hỏi ca dao,

Hỏi xanh thắm, hỏi ngọt ngào … hương sen.



Hỏi vành trăng khuyết chao nghiêng.

Chùa khuya tiếng mõ giọng thiền xa xăm.

Chạnh thương ai đã một lần,

Tha hương rồi vẫn tần ngần nhớ quê.



Hỏi làn cỏ mượt ven đê,

Cánh diều giấy lượn lối về mộng mơ.

Bao nhiêu chữ mới thành thơ,

Tôi nghêu ngao hát xanh bờ sông xanh.



Hỏi vu vơ lại gặp mình,

Oằn vai gánh một khôi tình đa mang.

Có quê quán có họ hàng,

Vàng hoa mướp nở xóm làng trăm năm…




Trần Ngọc Hưởng

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét