Thứ Ba, 25 tháng 2, 2014

Biển dâu kiếp người - Thơ TRẦN NGỌC HƯỞNG



Biển dâu kiếp người



* Thơ TRẦN NGỌC HƯỞNG



Nhà thơ Viên Linh(ảnh bên )
Tên : Nguyễn Nam
Sanh năm !938
Tác phẩm chính:
- Hóa Thân – 1966
- Thủy Mộ Quan – 1982
- Nhiều truyện và tiểu thuyết



Biển Đông xưa buổi điêu tàn,
Hóa thân chưa thủy mộ quan đâu thời?
Gọi hồn chuông nguyện trùng khơi,
Mang mang mây nước một trời biển dâu

Nổi trôi mệnh nước vây sầu,
Mệnh người cánh cửa đêm thâu mịt mờ.
Gươm đàn mấy chặng đường thơ,
Thanh xuân ngờm ngợp sông hồ mộng xưa.

Sóng ngàn cơn bạc đầu chưa,
Nhuộm sao thắm lại được mùa tàn phai.
Đêm sâu râu tóc mọc dài,
Rưng rưng nến lệ, dáng ai chập chờn.

Khởi hành khởi sự văn chương,
Bao năm thời tập tiếp đường bút hoa.
Thuyền nằm vọng bến nào xa,
Đêm trường cánh mộng vút qua muôn trùng

Khói sương đâu cõi mung lung,
Leo vào trang mạng ta cùng đọc nhau.
Bên trời một lứa bạc đầu,
Thương đau là chuyện biển dâu kiếp người


Trần Ngọc Hưởng

Thứ Ba, 18 tháng 2, 2014

Cõi bình yên- Thơ TRẦN NGỌC HƯỞNG

Cõi bình yên


* Thơ TRẦN NGỌC HƯỞNG



Nhà Văn Duyên Anh ( ảnh bên )
Tên: Vũ Mộng Long
(1935 -1997)
Tác phẩm: Hoa thiên lý, Con sáo của em tôi
Bồn Lừa, Thằng Vũ, thằng Côn, Chương Còm, Con Thúy,
Mơ thành người Quang Trung,Con suối ở Miền Đông
Dấu chân sỏi đá…



Đâu con sáo của em tôi?
Hoa thiên lý thoảng đầu hồi vẫn thơm.
Bồn Lừa, Thằng Vũ, thằng Côn,..
Chương Còm, Con Thúy… chút hương ấu thời.

Dấu chân sỏi đá ngậm ngùi,
Mơ trong khoảnh khắc thành người Quang Trung.
Đâu con suối ở Miền Đông,
Mơ đi, mộng rất phiêu bồng tóc tơ

Nhẹ nhàng, trong sáng, mộng mơ,
Một miền quê tuổi bé thơ Thái Bình.
Đầu cành hạt nắng rung rinh,
Ga hồn nhiên của bình minh tuổi vàng.

Từng từng bất tuyệt miên man,
Những chân sáo nhảy, những bàn tay tiên.
Súng cao su, gạc ổi quen,
Hòn bi lăn khắp một miền vui chơi.

Thương anh đạp đất ngạo trời,
Cơn hồng thủy cuốn mảnh đời ngửa nghiêng.
Hết rồi ngày tháng đảo điên,
Anh về với cõi bình yên riêng mình


Trần Ngọc Hưởng

Thứ Hai, 17 tháng 2, 2014

Hỏi mình giữa biển | Biết rót về đâu | Cõi bình yên

Posted: 18/02/2014 in Thơ, Trần Ngọc Hưởng
Trần Ngọc Hưởng
Hỏi mình giữa biển
mai_thao-dinh_cuong
Mai Thảo – tranh Đinh Cường
Giã từ Hà Nội là đêm,
Chẳng lường trước được chuyến thiên di này.
Sài gòn ơi!. Phút rời tay,
Trùng trùng sóng dữ bủa vây trùng trùng.
Nơi ta tưởng trục đất ngừng,
Và cùng lúc trục đời ngưng, vô thường.
Hỏi mình giữa biển mà thương,
Đôi ta một lứa hoang đường đã lâu.

Tài hoa trời bắt bể dâu,
Đời nay nghe tiếng đời sau thở dài.
Ngọn đỉnh trời, chúc thư ai?
Cô đơn mang xuống tuyền đài chưa tan
Văn chương óng ả muôn hàng,
Tay ai chải chuốt điểm trang một đời.
Bút đàm lần cuối rồi thôi,
Thảnh thơi hơi thuốc nhìn trời còn đâu!
Trên sông Hồng vắng chuyến tàu,
Tháng giêng lấp loáng chăng màu cỏ non?
Vầng trăng thơ ấu mỏi mòn,
Có ai đứng đợi cuối vườn chiêm bao?

Biết rót về đâu
Vũ Khắc Khoan
Vũ Khắc Khoan – tranh Đỗ Duy Ngọc
Xứng danh tài tử tài hoa,
Tiên sinh họ Vũ tên là Khắc Khoan.
Lừ lừ đi đến văn đàn,
Tích chèo Thằng Cuội, truyện chàng Trương Chi
Trên đe dưới búa thế gì?
Mà đem huyền thoại thiên di xứ người?
Mắt Rùa mờ lệ chao ôi!
Qua rồi thế kỷ hai mươi còn buồn.
Đoản văn, túy bút, lộng ngôn,
Chút hư ảo thấm đẫm hồn văn chương.
Giao thừa, ga xép, hậu trường,
Cho vui thoáng đến cho buồn thoáng đi.
Hắt lên mây trắng phân kỳ,
Đâu ngờ trọn kiếp người đi không về.
Lòng người viễn xứ nhớ quê,
Đoản văn xa nước nỗi gì xót đau?
Hồ trường biết rót về đâu?
Sương khuya nhuốm bạc mái đầu tha hương
Thà như hơi rượu nắng sương,
Đọc kinh vọng cõi vô thường sắc không.

Cõi bình yên
duyen_anh
Nhà văn Duyên Anh
Đâu con sáo của em tôi?
Hoa thiên lý thoảng đầu hồi vẫn thơm.
Bồn Lừa, Thằng Vũ, thằng Côn,..
Chương Còm, Con Thúy… chút hương ấu thời.
Dấu chân sỏi đá ngậm ngùi,
Mơ trong khoảnh khắc thành người Quang Trung.
Đâu con suối ở Miền Đông,
Mơ đi, mộng rất phiêu bồng tóc tơ
Nhẹ nhàng, trong sáng, mộng mơ,
Một miền quê tuổi bé thơ Thái Bình.
Đầu cành hạt nắng rung rinh,
Ga hồn nhiên của bình minh tuổi vàng.
Từng từng bất tuyệt miên man,
Những chân sáo nhảy, những bàn tay tiên.
Súng cao su, gạc ổi quen,
Hòn bi lăn khắp một miền vui chơi.
Thương anh đạp đất ngạo trời,
Cơn hồng thủy cuốn mảnh đời ngửa nghiêng.
Hết rồi ngày tháng đảo điên,
Anh về với cõi bình yên riêng mình
Trần Ngọc Hưởng
Trích Ký họa văn chương
Nguồn: Tác giả gửi
Chú thích
Nhà Văn Mai Thảo
Tên: Nguyễn Đăng Quý
(1927 – !998)
Tác phẩm chính: Đêm giã từ Hà Nội, Bản chúc thư trên
ngọn đỉnh trời, Hỏi mình giữa biển, Mang xuống tuyền đài,
Chuyến tàu trên sông Hồng, Vầng trăng thơ ấu…
Nhà Văn Vũ Khắc Khoan
(1917 – 1989)
Tác phẩm: Thần tháp rùa, Thằng Cuội
Giao thừa, Ga xép, Hậu trường,Đoản văn xa nước,
Đọc kinh…
Dạy Đại học Văn khoa Sài gòn
Nhà Văn Duyên Anh
Tên: Vũ Mộng Long
(1935 -1997)
Tác phẩm: Hoa thiên lý, Con sáo của em tôi
Bồn Lừa, Thằng Vũ, thằng Côn, Chương Còm, Con Thúy,
Mơ thành người Quang Trung,Con suối ở Miền Đông
Dấu chân sỏi đá…

Chủ Nhật, 16 tháng 2, 2014

Hỏi mình giữa biển Biết rót về đâu - Thơ TRẦN NGỌC HƯỞNG












Hỏi mình giữa biển Biết rót về đâu - Thơ TRẦN NGỌC HƯỞNG



Hỏi mình giữa biển



Nhà Văn Mai Thảo
Tên: Nguyễn Đăng Quý
(1927 - !998)
Tác phẩm chính: Đêm giã từ Hà Nội, Bản chúc thư trên
ngọn đỉnh trời, Hỏi mình giữa biển, Mang xuống tuyền đài,
Chuyến tàu trên sông Hồng, Vầng trăng thơ ấu…


Giã từ Hà Nội là đêm,
Chẳng lường trước được chuyến thiên di này.
Sài gòn ơi!. Phút rời tay,
Trùng trùng sóng dữ bủa vây trùng trùng.

Nơi ta tưởng trục đất ngừng,
Và cùng lúc trục đời ngưng, vô thường.
Hỏi mình giữa biển mà thương,
Đôi ta một lứa hoang đường đã lâu.

Tài hoa trời bắt bể dâu,
Đời nay nghe tiếng đời sau thở dài.
Ngọn đỉnh trời, chúc thư ai?
Cô đơn mang xuống tuyền đài chưa tan

Văn chương óng ả muôn hàng,
Tay ai chải chuốt điểm trang một đời.
Bút đàm lần cuối rồi thôi,
Thảnh thơi hơi thuốc nhìn trời còn đâu!

Trên sông Hồng vắng chuyến tàu,
Tháng giêng lấp loáng chăng màu cỏ non?
Vầng trăng thơ ấu mỏi mòn,
Có ai đứng đợi cuối vườn chiêm bao?



Trích trong Thi phẩm " Ký họa văn chương " của TRẦN NGỌC HƯỞNG

Biết rót về đâu


Nhà Văn Vũ Khắc Khoan
(1917 – 1989)
Tác phẩm: Thần tháp rùa, Thằng Cuội
Giao thừa, Ga xép, Hậu trường,Đoản văn xa nước,
Đọc kinh…
Dạy Đại học Văn khoa Sài gòn


Xứng danh tài tử tài hoa,
Tiên sinh họ Vũ tên là Khắc Khoan.
Lừ lừ đi đến văn đàn,
Tích chèo Thằng Cuội, truyện chàng Trương Chi

Trên đe dưới búa thế gì?
Mà đem huyền thoại thiên di xứ người?
Mắt Rùa mờ lệ chao ôi!
Qua rồi thế kỷ hai mươi còn buồn.

Đoản văn, túy bút, lộng ngôn,
Chút hư ảo thấm đẫm hồn văn chương.
Giao thừa, ga xép, hậu trường,
Cho vui thoáng đến cho buồn thoáng đi.

Hắt lên mây trắng phân kỳ,
Đâu ngờ trọn kiếp người đi không về.
Lòng người viễn xứ nhớ quê,
Đoản văn xa nước nỗi gì xót đau?

Hồ trường biết rót về đâu?
Sương khuya nhuốm bạc mái đầu tha hương
Thà như hơi rượu nắng sương,
Đọc kinh vọng cõi vô thường sắc không.


Trích trong Thi phẩm " Ký họa văn chương " của TRẦN NGỌC HƯỞNG

Thứ Tư, 12 tháng 2, 2014

Ngày tình nhân

Ngày tình nhân - Thơ TRẦN NGỌC HƯỞNG




Ngày tình nhân


* Thơ TRẦN NGỌC HƯỞNG



Ngày của em, ngày của anh,
Hôm nay, ngày của chúng mình cặp đôi
Cho dù em đã bỏ tôi,
Dù vun bên đó dù vơi bên này

Dù là kẻ đó người đây,
Mỗi năm vẫn có một ngày tình nhân
Cho tôi vài phút bâng khuâng,
Ngửa lòng hứng chút mơ gần mộng xa.

Em dù quấn quýt người ta,
Có chăng chạnh nhớ thời là tình nhân.
Cái thời mộng ảo phù vân,
Ngửa lòng hứng chút trắng ngần phù du.

Chẳng cùng cạn chén dài lâu,
Cùng năm tháng nhuốm bạc đầu tình ơi.
Vấn vương bên lở bên bồi
Ngày tình nhân lại đến rồi đó em.

Lửa hương mấy độ nổi chìm,
Cho dù tăm cá bóng chim mịt mờ.
Dù em sương khói hững hờ,
Trái tim tôi vẫn đợi giờ đổ chuông


Trần Ngọc Hưởng

Ngày tình nhân

Posted: 13/02/2014 in Thơ, Trần Ngọc Hưởng
Trần Ngọc Hưởng
lovers_in_moonlight
Lovers in moonlight – Marc Chagall
Ngày của em, ngày của anh,
Hôm nay, ngày của chúng mình cặp đôi
Cho dù em đã bỏ tôi,
Dù vun bên đó dù vơi bên này
Dù là kẻ đó người đây,
Mỗi năm vẫn có một ngày tình nhân
Cho tôi một phút bâng khuâng,
Ngửa lòng hứng chút mơ gần mộng xa.

Em dù quấn quýt người ta,
Có chăng chạnh nhớ thời là tình nhân.
Cái thời ảo mộng phù vân,
Ngửa lòng hứng chút trong ngần phù du.
Chẳng cùng cạn chén dài lâu,
Cùng năm tháng nhuốm bạc đầu tình ơi.
Vấn vương bên lở bên bồi
Ngày tình nhân lại đến rồi đó em.
Lửa hương mây độ nổi chím,
Cho dù tăm cá bóng chim mịt mờ.
Dù em sương khói hững hờ,
Trái tm ta vẫn đợi giờ đổ chuông
Trần Ngọc Hưởng

Chủ Nhật, 2 tháng 2, 2014

Đâu mảnh trời quê | Con về thăm mẹ | Trước mộ phần ba

Posted: 03/02/2014 in Thơ, Trần Ngọc Hưởng
Trần Ngọc Hưởng
ve_que_cu
Mùi thơm hoa cỏ mùa thơ dại,
Thơm nức lòng tôi…biết nói gì?
Có chuyến đò nào về dĩ vãng,
Cho tôi khăn gói quá giang đi.

Sầu đâu trắng nụ vô thường nở
Ngọn gió phù du thổi lộng về.
Bến cũ cắm sào thành bến hẹn
Cánh diều khép mở mảnh trời quê.
Bên hiên đồng ấu trưa hè muộn,
Kẽo kẹt trầm phù tiếng mẹ ru.
Nhịp võng đong đưa hồn xứ sở,
Ấm nồng tình nghĩa giáo khoa thư
Trường quê mái lá đầy thơm thảo,
Rộn tiếng đánh vần rậm tiếng chim.
Cô giáo thiên thần không phấn sáp,
Dịu dàng như mẹ, dễ gì quên…
Ôi chao mọi thứ mờ phai cả,
Chỉ mỗi lòng ta vẫn thắm xanh.
Mơ một chuyến đò về quá khứ,
Nằm đây đầu gối cánh tay mình

Con về thăm mẹ
Sông thao thiết chảy về đâu,
Bê tông mấy nhịp qua cầu nước xuôi.
Chuyến xe muộn tối ba mươi
Cúi đầu thảng thốt mẹ ơi con về .
Gác qua cơm áo bộn bề,
Thức cùng mộng mị với quê đêm này.
Mơ nâng nổi cánh diều bay,
Để tìm nhặt lại chuỗi ngày hồng xưa.
Mai vàng nụ thắm nắng mưa,
Bóng thanh xuân đã ngã mùa tàn phai
Ngủ mê rồi ngọn cỏ may,
Con về thăm mẹ đầy tay mộng lành
Mẹ đâu rồi cõi mù xanh,
Một miền ký ức chợt thành khói hương.
Giấu mình bóng nắng hình sương,
Hương và khói cuộn bên vườn chiêm bao
Khẽ khàng thôi, bước nhẹ nào,
Nhà xưa còn giữ mãi màu nguyên sơ
Trời se se lạnh bao giờ,
Khuya xa còn vọng tứ thơ tuyệt mù

Trước mộ phần ba
Xứ người mỏi gót ê chân,
Chiều nay dừng trước mộ phần của ba.
Nhỏ nhoi bên góc ruộng nhà,
Bên mồ mả của ông bà người thân.
Con về đôi phút trầm ngâm,
Một đời ba, bảy mươi năm khổ nghèo.
Ba chìm bảy nổi gieo neo,
Chiến tranh kiếp sống bọt bèo nông dân,
Một vùng xôi đậu bao năm,
Tai quen đạn réo bom gầm chiến tranh.
Mắt đâu cỏn lệ để dành,
Thương đau chấp chới trắng quanh tóc sầu.
Gập ghềnh mấy cuộc bể dâu,
Muôn trùng sóng dậy bạc đầu như chơi.
Bao năm binh lửa tan rồi,
Đời còn lắm nỗi lòng người chưa yên
Ngủ lâu rồi tách trà đêm,
Ai xưa bước nhẹ qua thềm lá rơi.
Sông xưa mây trắng ngậm ngùi,
Bận lòng chi chuyện khóc cười được thua
Trần Ngọc Hưởng

Thứ Bảy, 1 tháng 2, 2014

Khúc đàn tương tri

Khúc đàn tương tri.- Thơ TRẦN NGỌC HƯỞNG




Khúc đàn tương tri.


* Thơ TRẦN NGỌC HƯỞNG



Mùa hè đỏ lửa tôi về,
Náu mình bên mái trường quê chốn này.
Đất lành chim đậu lại đây,
Gõ đầu trẻ ngóng qua ngày lửa binh

Trôi theo vận nước, vận mình,
Trong bom đạn hiểu linh đinh phận người
Nói gì Vàm Cỏ Tây ơi!
Một đời ta nhỉ đầy vơi nỗi niềm

Mịt mù đâu cõi nhớ quên,
Bạn hiền khuất mặt, anh em trở lòng
Lưới trời dệt sợi sắc không,
Bèo trôi giạt vẫn trổ bông ngọt ngào.

Bao lần bấc lụn dầu hao,
Gừng cay muối mặn lặn vào lòng ai
Ơn nhau tháng rộng năm dài,
Mãi còn lại thoáng hương phai nhụy đời

Sông dài xấp ngửa tôi bơi,
Mưu sinh xuôi ngược một thời trẻ trai
Gánh tình nặng trĩu trên vai,
Tân An mãi nhớ tháng ngày đã xa!

Áo tình lấm bụi phù hoa,
Một đời tôi sống như là mây trôi
Câu thơ có hát hộ người,
Yêu thương trầm lăng một đời văn chương

Cho tôi dỗ giấc vô thường,
Nổi chìm trong một làn hương mơ hồ
Cười khan rượu cạn ly khô,
Chiều phai con nhện nhả tơ giăng buôn

Đi về nửa thoáng mù sương,
Ai cho tôi một suối nguồn mênh mang,
Từ lâu ai đã dịu dàng,
Hòa cùng tôi một khúc đàn tương tri.


Trần Ngọc Hưởng