Thứ Năm, 24 tháng 7, 2014

Làng quê thương nhớ

Posted: 25/07/2014 in Thơ, Trần Ngọc Hưởng
Trần ngọc Hưởng
lang_que
Đâu đoạn đường đê màu cỏ mượt,
Cào cào châu chấu rối bay mau
Chuồn chuồn cắn rốn mùa thơ dại
Đã lắng sâu vào cảnh bể dâu
Bỗng chốc làng quê biến mất dần,
Còn đâu bóng dáng bác nông dân
Đồng trên ruộng dưới chăm cày cấy,
Hạt dẻo hạt thơm gạo trắng ngần

Đường làng một thoáng bê tông hóa
Dế lửa dế than rặt dế Tàu
Tiếng gáy chạy pin trong hộp thiếc
Rẻ rè re … giả …, chán gì đâu!
Trẻ làng xao xác trôi vào phố
Kiếm sống lang thang đủ thứ nghề
Gạo chợ nước sông vùi quán bụi
Phút nào ngơ ngác nhớ làng quê
Gái làng biệt xứ ra thăm thẳm
Mất hút muôn trùng … tận đẩu đâu
Nhan sắc món hàng treo giá bán,
Cầm lên đặt xuống, trĩu lòng sầu
Có kẻ đội đơn đi khiếu kiện,
Dân thường ai khiến hóa dân oan
Người cày có ruộng còn đâu ruộng
Chìm nổi bao lâu cũng nhớ làng.
Trần ngọc Hưởng

Thứ Tư, 23 tháng 7, 2014

Làng quê thương nhớ - Thơ TRẦN NGỌC HƯỞNG

Làng quê thương nhớ

* Thơ TRẦN NGỌC HƯỞNG


Đâu đoạn đường đê màu cỏ mượt,
Cào cào châu chấu rối bay mau
Chuồn chuồn cắn rốn mùa thơ dại
Đã lắng sâu vào cảnh bể dâu

Bỗng chốc làng quê biến mất dần,
Còn đâu bóng dáng bác nông dân
Đồng trên ruộng dưới chăm cày cấy,
Hạt dẻo hạt thơm gạo trắng ngần

Đường làng một thoáng bê tông hóa
Dế lửa dế than rặt dế Tàu
Tiếng gáy chạy pin trong hộp thiếc
Rẻ rè re … giả ..., chán gì đâu!

Trẻ làng xao xác trôi vào phố
Kiếm sống lang thang đủ thứ nghề
Gạo chợ nước sông vùi quán bụi
Phút nào ngơ ngác nhớ làng quê

Gái làng biệt xứ ra thăm thẳm
Mất hút muôn trùng … tận đẩu đâu
Nhan sắc món hàng treo giá bán,
Cầm lên đặt xuống, trĩu lòng sầu

Có kẻ đội đơn đi khiếu kiện,
Dân thường ai khiến hóa dân oan
Người cày có ruộng còn đâu ruộng
Chìm nổi bao lâu cũng nhớ làng.


Trần ngọc Hưởng

Thứ Sáu, 18 tháng 7, 2014

Quê hương tuổi thơ

Posted: 19/07/2014 in Thơ, Trần Ngọc Hưởng
Trần Ngọc Hưởng
phong_canh_dong_que
Mấy phen lưu lạc một phen về,
Chân đất đầu trần trở lại quê.
Cây lớn trôi sông hồi bến cũ*
Trải bao biến đổi sá chi hề.
Tìm bóng trâu già nhơi lại cỏ
Lòng còn đọng mãi dấu nằm xưa
Ơi hương cỏ dại hương rơm rạ
Hương lúa ba trăng buổi được mùa

Đâu chú dế mèn ri rỉ gáy,
Đoạn phiêu lưu ký chỉ tình cờ
Diều xưa uốn lượn oằn lưng gió
Mất hút đâu rồi với tuổi thơ
Ao làng hoa súng hoa sen nở,
Củ ấu củ co cả một thời
Mực tím mồng tơi lưu luyến quá,
Cặp bàng nón đệm vẫn chưa nguôi
Đâu rặng bần xanh gie sát rạch,
Đêm đêm đom đóm đậu huy hoàng
Cò con cu gáy về đâu cả
Mọi thứ không còn một bóng vang
Tòa ngang dãy dọc mà chi nhỉ
Lại để làng quê biến mất rồi
Lăn lóc bao năm tôi trở lại
Ngậm ngùi hoài niệm tuổi thơ tôi
Trần Ngọc Hưởng
* Đại mộc lưu giang bất đắc hồi cố giả: Cây lớn trôi sông khó
trở về được chốn xưa

Thứ Năm, 17 tháng 7, 2014

Quê hương tuổi thơ - Thơ TRẦN NGỌC HƯỞNG











Quê hương tuổi thơ



* Thơ TRẦN NGỌC HƯỞNG



Mấy phen lưu lạc một phen về,
Chân đất đầu trần trở lại quê.
Cây lớn trôi sông hồi bến cũ*
Trải bao biến đổi sá chi hề.

Tìm bóng trâu già nhơi lại cỏ
Lòng còn đọng mãi dấu nằm xưa
Ơi hương cỏ dại hương rơm rạ
Hương lúa ba trăng buổi được mùa

Đâu chú dế mèn ri rỉ gáy,
Đoạn phiêu lưu ký chỉ tình cờ
Diều xưa uốn lượn oằn lưng gió
Mất hút đâu rồi với tuổi thơ

Ao làng hoa súng hoa sen nở,
Củ ấu củ co cả một thời
Mực tím mồng tơi lưu luyến quá,
Cặp bàng nón đệm vẫn chưa nguôi

Đâu rặng bần xanh gie sát rạch,
Đêm đêm đom đóm đậu huy hoàng
Cò con cu gáy về đâu cả
Mọi thứ không còn một bóng vang

Tòa ngang dãy dọc mà chi nhỉ
Lại để làng quê biến mất rồi
Lăn lóc bao năm tôi trở lại
Ngậm ngùi hoài niệm tuổi thơ tôi


Trần Ngọc Hưởng

* Đại mộc lưu giang bất đắc hồi cố giả: Cây lớn trôi sông khó
trở về được chốn xưa

Thứ Ba, 8 tháng 7, 2014

Hòa nhịp sóng biển Đông.

Posted: 09/07/2014 in Thơ, Trần Ngọc Hưởng
Trần Ngọc Hưởng
bien_dong2
Sóng sông Hồng đỏ quạch,
Huyết lệ xưa cuộn dòng.
Ánh hồng lên sử sách,
Hòa nhịp sóng biển Đông.
Sóng Thu Bồn quặn thắt,
Đau xót giấu vào lòng
Dâng trào bao u uất,
Hòa nhịp sóng biển Đông.

Sóng Cửu Long ngầu đục,
Tưởng như nghẹn mạch rồng
Tiếng tim người ấm ức
Hòa nhịp sóng biển Đông.
Bãi cát vàng chìm nổi,
Hoàng Sa lại Trường Sa
Từ khi quân giặc tới,
Bóng tối vẫn đen nhòa
Chúng đem cơn gió độc
Rài khắp biển quê mình
Giữa ngư trường thân thuộc
Hạ dàn khoan gian manh mi
Máy bay tàu chiến khủng,
Quần thảo cả ngày đêm
Chăm chăm chìa họng súng
Lấn chiếm biển láng giềng
Khiến đất bằng nổi sóng,
Chúng cấm biển cấm trời
Đường giao thương lồng lộng
Một mình độc chiếm thôi
Sóng biển Đông cuồng nộ,
Hòa nhịp sóng ba miền
Oằn mình trong bão tố,
Tổ quốc sẽ bình yên?
Trần Ngọc Hưởng

Thứ Hai, 7 tháng 7, 2014

Hòa nhịp sóng biển Đông. - Thơ TRẦN NGỌC HƯỞNG











Hòa nhịp sóng biển Đông.



* Thơ TRẦN NGỌC HƯỞNG



Sóng sông Hồng đỏ quạch,
Huyết lệ xưa cuộn dòng.
Ánh hồng lên sử sách,
Hòa nhịp sóng biển Đông.

Sóng Thu Bồn quặn thắt,
Đau xót giấu vào lòng
Dâng trào bao u uất,
Hòa nhịp sóng biển Đông.

Sóng Cửu Long ngầu đục,
Tưởng như nghẹn mạch rồng
Tiếng tim người ấm ức
Hòa nhịp sóng biển Đông.

Bãi cát vàng chìm nổi,
Hoàng Sa lại Trường Sa
Từ khi quân giặc tới,
Bóng tối vẫn đen nhòa

Chúng đem cơn gió độc
Rài khắp biển quê mình
Giữa ngư trường thân thuộc
Hạ dàn khoan gian manh mi

Máy bay tàu chiến khủng,
Quần thảo cả ngày đêm
Chăm chăm chìa họng súng
Lấn chiếm biển láng giềng

Khiến đất bằng nổi sóng,
Chúng cấm biển cấm trời
Đường giao thương lồng lộng
Một mình độc chiếm thôi

Sóng biển Đông cuồng nộ,
Hòa nhịp sóng ba miền
Oằn mình trong bão tố,
Tổ quốc sẽ bình yên?


Trần Ngọc Hưởng

Thứ Bảy, 5 tháng 7, 2014

Huyền thoại Tiên Rồng

Posted: 06/07/2014 in Thơ, Trần Ngọc Hưởng
Trần Ngọc Hưởng
lac_long_quan-au_co
Đất nước ngước nhìn hướng biển đông,
Mịt mùng sóng bủa thấy gì không?
Chia duyên một nửa con về biển,
Bố Lạc trùng khơi tạc dấu Rồng
Tay vẫy hàng ngàn đảo hiện ra,
Mài gươm tráng sĩ dưới trăng tà
Bạch long vĩ lượn mình trên biển,
Cồn Cỏ nổi chìm sóng trổ hoa

Dọc biển hàng ngàn đảo của ta,
Hòa chan máu lệ cát vàng pha
Hải âu xoãi cánh vờn lên sóng
Tổ quồc phà hơi thở ruột rà
Một nửa con theo gót mẹ về
Ba Vì núi cũ vẫn là quê
Ngóng chồng lòng mẹ kìa Đông hải,
Sóng bạc trơ gan đá vẹn thề
Đá vọng phu vời hướng đảo xa,
Mẹ Âu muôn thuở mắt không nhòa
Lòng tiên vọng một phương trời nhớ
Trỏ biển cho con dõi bóng cha
Biển cả đất liền và hải đảo,
Tiên Rồng từ ấy nối liền nhau
Hồn thiêng tổ quốc hồn dân tộc,
Không thể nào đem biếu giặc Tàu
Trần Ngọc Hưởng

Thứ Sáu, 4 tháng 7, 2014

Huyền thoại Tiên Rồng - Thơ TRẦN NGỌC HƯỞNG

Huyền thoại Tiên Rồng



* Thơ TRẦN NGỌC HƯỞNG



Đất nước ngước nhìn hướng biển đông,
Mịt mùng sóng bủa thấy gì không?
Chia duyên một nửa con về biển,
Bố Lạc trùng khơi tạc dấu Rồng

Tay vẫy hàng ngàn đảo hiện ra,
Hòa chan máu lệ cát vàng pha
Hải âu xoải cánh vờn lên sóng
Tổ quốc phà hơi thở ruột rà

Một nửa con theo gót mẹ về
Ba Vì núi cũ vẫn là quê
Ngóng chồng lòng mẹ kìa Đông hải,
Sóng bạc trơ gan đá vẹn thề

Đá vọng phu vời hướng đảo xa,
Mẹ Âu muôn thuở mắt không nhòa
Lòng tiên vọng một phương trời nhớ
Trỏ biển cho con dõi bóng cha

Biển cả đất liền và hải đảo,
Tiên Rồng từ ấy nối liền nhau
Hồn thiêng tổ quốc hồn dân tộc,
Không thể nào đem biếu giặc Tàu


Trần Ngọc Hưởng