Quê hương tuổi thơ - Thơ TRẦN NGỌC HƯỞNG
Quê hương tuổi thơ
* Thơ TRẦN NGỌC HƯỞNG
Mấy phen lưu lạc một phen về,
Chân đất đầu trần trở lại quê.
Cây lớn trôi sông hồi bến cũ*
Trải bao biến đổi sá chi hề.
Tìm bóng trâu già nhơi lại cỏ
Lòng còn đọng mãi dấu nằm xưa
Ơi hương cỏ dại hương rơm rạ
Hương lúa ba trăng buổi được mùa
Đâu chú dế mèn ri rỉ gáy,
Đoạn phiêu lưu ký chỉ tình cờ
Diều xưa uốn lượn oằn lưng gió
Mất hút đâu rồi với tuổi thơ
Ao làng hoa súng hoa sen nở,
Củ ấu củ co cả một thời
Mực tím mồng tơi lưu luyến quá,
Cặp bàng nón đệm vẫn chưa nguôi
Đâu rặng bần xanh gie sát rạch,
Đêm đêm đom đóm đậu huy hoàng
Cò con cu gáy về đâu cả
Mọi thứ không còn một bóng vang
Tòa ngang dãy dọc mà chi nhỉ
Lại để làng quê biến mất rồi
Lăn lóc bao năm tôi trở lại
Ngậm ngùi hoài niệm tuổi thơ tôi
Trần Ngọc Hưởng
* Đại mộc lưu giang bất đắc hồi cố giả: Cây lớn trôi sông khó
trở về được chốn xưa
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét