Thứ Sáu, 29 tháng 8, 2014

Trốn tìm | Lửa bếp phù sa

Posted: 30/08/2014 in Thơ, Trần Ngọc Hưởng
Trần Ngọc Hưởng
choi_tron_tim
Trốn tìm
Năm, mười, mười lăm, hai mươi…,
Ngày thơ hai đứa mình chơi trốn tìm,
Đừng he hé mắt nha em,
Nhắm nghiền lại hãy thốt lên năm mười
Thế là tội nghiệp em tôi,
Nhắm sao chẳng biết mà hồi mở ra
Tìm hoài quanh quẩn sân nhà,
Gốc rơm, bụi chuối,… chẳng ra dáng hình

Bờ cau già mãi nín thinh,
Hỏi gì cây vú sữa xanh lặng lời
Tìm gì cạn cả cuộc chơi,
Mà em chưa bắt được tôi một lần
Năm mười đếm đến một trăm,
Những mòn mỏi đợi tìm gần kiếm xa.
Lòng quê em những thật thà
Bao giờ mới hiểu được ra xa gần
Lớn lên vào cuộc gian truân,
Long đong lắm nỗi mấy lần giạt trôi
Biệt ly gần một vòng đời,
Thì ra hai đứa vẫn chơi trốn tìm

Lửa bếp phù sa
Đã quen bếp điện, bếp ga,
Nồi xoong bóng loáng đến là tinh tươm
Dễ chi nhớ đến rạ rơm,
Cà ràng khói bếp chiều hôm la đà…
Đâu thời ruộng lúa bao la,
Cả công chúa cũng tên là lọ lem
Đất lành xưa rợp bóng chim,
Lửa rơm rực đỏ thơm đêm sum vầy
Nụ cười đôn hậu miền Tây,
Quên sao được mảnh đất này Thơm Rơm
Vất vơ nằm rải ven đường
Dầm thân lót ổ quê hương bao đời,
Ổ rơm xưa quấn quýt người,
Cho ai còn nhớ mãi thời hàn vi
Tháng ngày rồi cứ qua đi,
Nắng mưa sâu lắng lại gì trong ta
Bao năm lăn lóc xa nhà,
Ấm lòng lửa bếp phù sa quê mình
Sợi rơm vàng ngọn khói xanh
Từ sâu thẳm đã hóa thành tương tư.
Trần Ngọc Hưởng

Thứ Tư, 27 tháng 8, 2014

Lửa bếp phù sa - Thơ TRẦN NGỌC HƯỞNG

Lửa bếp phù sa

* Thơ TRẦN NGỌC HƯỞNG

Đã quen bếp điện, bếp ga,
Nồi xoong bóng loáng đến là tinh tươm
Dễ chi nhớ đến rạ rơm,
Cà ràng khói bếp chiều hôm la đà…

Đâu thời ruộng lúa bao la,
Cả công chúa cũng tên là lọ lem
Đất lành xưa rợp bóng chim,
Lửa rơm rực đỏ thơm đêm sum vầy

Nụ cười đôn hậu miền Tây,
Quên sao được mảnh đất này Thơm Rơm
Vất vơ nằm rải ven đường
Dầm thân lót ổ quê hương bao đời,

Ổ rơm xưa quấn quýt người,
Cho ai còn nhớ mãi thời hàn vi
Tháng ngày rồi cứ qua đi,
Nắng mưa sâu lắng lại gì trong ta

Bao năm lăn lóc xa nhà,
Ấm lòng lửa bếp phù sa quê mình
Sợi rơm vàng ngọn khói xanh
Từ sâu thẳm đã hóa thành tương tư.


Trần Ngọc Hưởng

Chủ Nhật, 24 tháng 8, 2014

Làng đô thị hóa | Thèm chút hương quê

Posted: 24/08/2014 in Thơ, Trần Ngọc Hưởng
Trần Ngọc Hưởng
do_thi_hoa
Làng đô thị hóa
Làng xưa hóa phố mới rồi,
Đi qua dự án bao người trắng tay
Nhà xưa thành lộ nhựa này,
Vườn xưa thành dãy nhà xây… tần vần
Chuối dừa hết chốn dung thân
Làng quê đã biến mất dần nơi nơi.
Trăng xưa đã trả lại trời,
Còn đây ánh điện chói ngời vô tâm

Bắt đầu cuộc sống thị dân,
Bê tông cổng sắt nhà tầng… ngước trông
Lấp san cống rảnh tắc dòng
Loa đài xe cộ mỏ hồng mắt xanh
Cà phê nhạc sống xập xình,
Điểm tô chùa miễu, kinh doanh thánh thần
Đổ vào thành phố kiếm ăn
Người lao động vẫn gian truân bọt bèo.
Sá chi cách biệt giàu nghèo,
Vô tâm lũ trẻ vèo vèo phóng xe
Lâu lâu có kẻ xa về
Lơ ngơ tìm hỏi đâu quê cũ mình?
Đâu là chỗ dựa tâm linh,
Chỉ còn tưởng bóng mơ hình đó thôi
Làng đô thị hóa mất rồi,
Tuổi già các cụ đứng ngồi đăm chiêu…

Thèm chút hương quê
Giữa lòng phố lạ trưa nay,
Khói nghi ngút khói mù bay bốn bề…
Đốt đồng ngọn khói làng quê,
Dưng không sao lại lạc về tận đây?
Người người bình thản bước đi,
Ta nghe phảng phất chút gì… hương quê
Lao xao cơn tỉnh cơn mê,
Mênh mang khúc cố hương hề… mênh mang
Ta như đang trở lại làng,
Nắng xưa hoa cải trổ vàng bến sông
Chín ươm ngọn lúa đỏ đồng,
Nồi cơm gạo mới cháy hồng lửa rơm.
Mở vung ra nức mùi thơm
Nôn nao lòng kẻ ly hương dạt dào…
Tô canh rau ngót ngọt sao
Cá rô kho tộ tuôn trào hương quê
Bao năm chưa một lần về,
Dấn thân sương gió mà tê tái lòng
Trưa nay, trên bước ruổi giong,
Ôm choàng lấy chút hương đồng hương quê
Trần Ngọc Hưởng

Thứ Sáu, 22 tháng 8, 2014

Thèm chút hương quê - Thơ TRẦN NGỌC HƯỞNG












Thèm chút hương quê



* Thơ TRẦN NGỌC HƯỞNG



Giữa lòng phố lạ trưa nay,
Khói nghi ngút khói mù bay bốn bề…
Đốt đồng ngọn khói làng quê,
Dưng không sao lại lạc về tận đây?

Người người bình thản bước đi,
Ta nghe phảng phất chút gì… hương quê
Lao xao cơn tỉnh cơn mê,
Mênh mang khúc cố hương hề… mênh mang

Ta như đang trở lại làng,
Nắng xưa hoa cải trổ vàng bến sông
Chín ươm ngọn lúa đỏ đồng,
Nồi cơm gạo mới cháy hồng lửa rơm.

Mở vung ra nức mùi thơm
Nôn nao lòng kẻ ly hương dạt dào…
Tô canh rau ngót ngọt sao
Cá rô kho tộ tuôn trào hương quê

Bao năm chưa một lần về,
Dấn thân sương gió mà tê tái lòng
Trưa nay, trên bước ruổi giong,
Ôm choàng lấy chút hương đồng hương quê


Trần Ngọc Hưởng

Thứ Tư, 20 tháng 8, 2014

Tìm đâu quê cũ ?! - Thơ TRẦN NGỌC HƯỞNG
Tìm đâu quê cũ ?!



* Thơ TRẦN NGỌC HƯỞNG



Làng xưa hóa phố mới rồi,
Đi qua dự án bao người trắng tay
Nhà xưa thành lộ nhựa này,
Vườn xưa thành dãy nhà xây… tần vần

Chuối dừa hết chốn dung thân
Làng quê đã biến mất dần nơi nơi.
Trăng xưa đã trả lại trời,
Còn đây ánh điện chói ngời vô tâm

Bắt đầu cuộc sống thị dân,
Bê tông cổng sắt nhà tầng… ngước trông
Lấp san cống rảnh tắc dòng
Loa đài xe cộ mỏ hồng mắt xanh

Cà phê nhạc sống xập xình,
Điểm tô chùa miễu, kinh doanh thánh thần
Đổ vào thành phố kiếm ăn
Người lao động vẫn gian truân bọt bèo.

Sá chi cách biệt giàu nghèo,
Vô tâm lũ trẻ vèo vèo phóng xe
Lâu lâu có kẻ xa về
Lơ ngơ tìm hỏi đâu quê cũ mình?

Đâu là chỗ dựa tâm linh,
Chỉ còn tưởng bóng mơ hình đó thôi
Làng đô thị hóa mất rồi,
Tuổi già các cụ đứng ngồi đăm chiêu…


Trần Ngọc Hưởng

Chủ Nhật, 17 tháng 8, 2014

Thơm mùi rơm rạ | Một thời đã xa

Posted: 18/08/2014 in Thơ, Trần Ngọc Hưởng
Trần Ngọc Hưởng
rom_ra
Thơm mùi rơm rạ
Bếp lửa chiều lên khói,
Thơm mùi rơm rạ quê.
Cả mùi cơm gạo mới,
Như rủ rê tôi về.
Bao tháng ngày tất bật,
Chộn rộn giữa phố người
Giây phút nào day trở
Thao thức giữa lòng tôi

Bóng dáng xưa cha mẹ,
Đơn sơ mái lá nghèo
Mà thiết tha nồng ấm
Hạnh phúc biết bao nhiêu
Dẫu lúc này ở đó
Người thân chẳng còn ai
Mà bao hình bóng cũ
Vẫn vấn vương tôi hoài
Bươn chải vì sinh kế,
Chèo chống mỏi mê rồi
Bìm bịp kêu nước lớn
Nào ta đỗ bến thôi*
Bếp phù sa lên khói,
Thúc giục gọi tôi về
Gần một đời lưu lạc,
Sao chưa trở lại quê?
* Bìm bịp kêu nước lớn em ơi
Buôn bán không lời chèo chống mỏi mê
(Ca dao)

Một thời đã xa
Một ngăn tủ nhỏ khóa rồi,
Bao nhiêu ký ức một thời tuổi thơ
Thương tôi biết mấy dại khờ,
Bờm xanh ngựa tía dọc bờ sông chơi
Lâu rồi tưởng mới đây thôi
Đồng thơm hương lúa một thời đã xa
Trĩu hương ổi chín vườn nhà
Thơm từ lúc trẻ, lúc già vẫn thơm
Trốn tìm nhau núp gốc rơm,
Bạn đồng ấu cũ biết còn ai không?
Nôn nao nỗi nhớ se lòng
Cởi trần tắm gió tắm sông tràn trề
Lăn chưa hết một vòng bi,
Đạn bom đâu đã kéo về nơi nơi.
Bắt đầu một cuộc giạt trôi,
Tôi lăn lóc giữa phố người đó đây
Một viên phấn trắng cầm tay,
Áo cơm đè nặng thân gầy bao năm
Lắm phen nên tứ nên vần,
Tuổi thơ vọng mãi trong ngần thiết tha.
Trần Ngọc Hưởng
Nguồn: Tác giả gửi

Thứ Sáu, 15 tháng 8, 2014

Một thời đã xa - Thơ TRẦN NGỌC HƯỞNG

Một thời đã xa


* Thơ TRẦN NGỌC HƯỞNG



Một ngăn tủ nhỏ khóa rồi,
Bao nhiêu ký ức một thời tuổi thơ
Thương tôi biết mấy dại khờ,
Bờm xanh ngựa tía dọc bờ sông chơi

Lâu rồi tưởng mới đây thôi
Đồng thơm hương lúa một thời đã xa
Trĩu hương ổi chín vườn nhà
Thơm từ lúc trẻ, lúc già vẫn thơm

Trốn tìm nhau núp gốc rơm,
Bạn đồng ấu cũ biết còn ai không?
Nôn nao nỗi nhớ se lòng
Cởi trần tắm gió tắm sông tràn trề

Lăn chưa hết một vòng bi,
Đạn bom đâu đã kéo về nơi nơi.
Bắt đầu một cuộc giạt trôi,
Tôi lăn lóc giữa phố người đó đây

Một viên phấn trắng cầm tay,
Áo cơm đè nặng thân gầy bao năm
Lắm phen nên tứ nên vần,
Tuổi thơ vọng mãi trong ngần thiết tha.


Trần Ngọc Hưởng

Thứ Năm, 14 tháng 8, 2014

Thơm mùi rơm rạ - Thơ TRẦN NGỌC HƯỞNG



















Thơm mùi rơm rạ



* Thơ TRẦN NGỌC HƯỞNG




Bếp lửa chiều lên khói,
Thơm mùi rơm rạ quê.
Cả mùi cơm gạo mới,
Như rủ rê tôi về.

Bao tháng ngày tất bật,
Chộn rộn giữa phố người
Giây phút nào day trở
Thao thức giữa lòng tôi

Bóng dáng xưa cha mẹ,
Đơn sơ mái lá nghèo
Mà thiết tha nồng ấm
Hạnh phúc biết bao nhiêu

Dẫu lúc này ở đó
Người thân chẳng còn ai
Mà bao hình bóng cũ
Vẫn vấn vương tôi hoài

Bươn chải vì sinh kế,
Chèo chống mỏi mê rồi
Bìm bịp kêu nước lớn
Nào ta đỗ bến thôi *

Bếp phù sa lên khói,
Thúc giục gọi tôi về
Gần một đời lưu lạc,
Sao chưa trở lại quê?


Trần Ngọc Hưởng

* Bìm bịp kêu nước lớn em ơi
Buôn bán không lời chèo chống mỏi mê
Ca dao

Thứ Ba, 12 tháng 8, 2014

Ngược bến ca dao

Posted: 13/08/2014 in Thơ, Trần Ngọc Hưởng
Trần Ngọc Hưởng
lang_que
Còn đâu mái rạ chân rơm,
Lửa than nồi đất thơm cơm gạo mùa
Vườn nhà đã khách lạ mua,
Ao làng đã lấp, giếng chùa đã dơ …

Còn đâu võng nhịp ầu ơ,
Con chuồn chuồn ớt dật dờ đẩu đâu
Cái thời cắt cỏ chăn trâu,
Tàng cây phượng đỏ tình đầu nhóm nhen.
Còn đâu lối cỏ giăng mềm,
Lầu cao khuất mảnh trăng nghiêng bên trời.
Làng quê ơi! Tuổi thơ ơi!
Dần dần mất một khoảng trời thân quen
Còn đâu trời lộng bóng chim,
Gió tràn nâng cánh diều lên lưng trời,
Làng quê đã dự án rồi,
Hồn quê còn biết đâu nơi chốn về
Còn đâu lối tỉnh đường mê,
Sần sùi gốc rể tre quê dạt dào
Ta tìm ngược bến ca dao,
Nhặt hình bóng cũ ngọt ngào hồn quê
Trần Ngọc Hưởng

Chủ Nhật, 10 tháng 8, 2014

Thứ Bảy, ngày 09 tháng 8 năm 2014

* CON VỀ THĂM MẸ ... chùm thơ Trần Ngọc Hưởng



CON VỀ THĂM MẸ

Sông thao thiết chảy về đâu
Bê tông mấy nhịp qua cầu nước xuôi
Chuyến xe muộn tối ba mươi
Cúi đầu thảng thốt mẹ ơi con về .

Gác qua cơm áo bộn bề
Thức cùng mộng mị với quê đêm này
Mơ nâng nổi cánh diều bay
Để tìm nhặt lại chuỗi ngày hồng xưa.

Mai vàng nụ thắm nắng mưa
Bóng thanh xuân đã ngã mùa tàn phai
Ngủ mê rồi ngọn cỏ may
Con về thăm mẹ đầy tay mộng lành.

Mẹ đâu rồi cõi mù xanh
Một miền ký ức chợt thành khói hương
Giấu mình bóng nắng hình sương
Hương và khói cuộn bên vườn chiêm bao.

Khẽ khàng thôi, bước nhẹ nào
Nhà xưa còn giữ mãi màu nguyên sơ
Trời se se lạnh bao giờ
Khuya xa còn vọng tứ thơ tuyệt mù.

*

 NGƯỢC BẾN CA DAO

Còn đâu mái rạ chân rơm
Lửa than nồi đất thơm cơm gạo mùa
Vườn nhà đã khách lạ mua
Ao làng đã lấp, giếng chùa đã dơ

Còn đâu võng nhịp ầu ơ
Con chuồn chuồn ớt dật dờ đẩu đâu
Cái thời cắt cỏ chăn trâu
Tàng cây phượng đỏ tình đầu nhóm nhen

Còn đâu lối cỏ giăng mềm
Lầu cao khuất mảnh trăng nghiêng bên trời
Làng quê ơi ! Tuổi thơ ơi
Dần dần mất một khoảng trời thân quen

Còn đâu trời lộng bóng chim
Gió tràn nâng cánh diều lên lưng trời
Làng quê đã dự án rồi
Hồn quê còn biết đâu nơi chốn về

Còn đâu lối tỉnh đường mê
Sần sùi gốc rễ tre quê dạt dào
Ta tìm ngược bến ca dao
Nhặt hình bóng cũ ngọt ngào hồn quê .


TRẦN NGỌC HƯỞNG

Thứ Bảy, 9 tháng 8, 2014



Ngược bến ca dao


* Thơ TRẦN NGỌC HƯỞNG



Còn đâu mái rạ chân rơm,
Lửa than nồi đất thơm cơm gạo mùa
Vườn nhà đã khách lạ mua,
Ao làng đã lấp, giếng chùa đã dơ …

Còn đâu võng nhịp ầu ơ,
Con chuồn chuồn ớt dật dờ đẩu đâu
Cái thời cắt cỏ chăn trâu,
Tàng cây phượng đỏ tình đầu nhóm nhen.

Còn đâu lối cỏ giăng mềm,
Lầu cao khuất mảnh trăng nghiêng bên trời.
Làng quê ơi! Tuổi thơ ơi!
Dần dần mất một khoảng trời thân quen


Còn đâu trời lộng bóng chim,
Gió tràn nâng cánh diều lên lưng trời,
Làng quê đã dự án rồi,
Hồn quê còn biết đâu nơi chốn về

Còn đâu lối tỉnh đường mê,
Sần sùi gốc rể tre quê dạt dào
Ta tìm ngược bến ca dao,
Nhặt hình bóng cũ ngọt ngào hồn quê


Trần Ngọc Hưởng