Thơm mùi rơm rạ
Bếp lửa chiều lên khói,Thơm mùi rơm rạ quê.
Cả mùi cơm gạo mới,
Như rủ rê tôi về.
Bao tháng ngày tất bật,
Chộn rộn giữa phố người
Giây phút nào day trở
Thao thức giữa lòng tôi
Bóng dáng xưa cha mẹ,
Đơn sơ mái lá nghèo
Mà thiết tha nồng ấm
Hạnh phúc biết bao nhiêu
Dẫu lúc này ở đó
Người thân chẳng còn ai
Mà bao hình bóng cũ
Vẫn vấn vương tôi hoài
Bươn chải vì sinh kế,
Chèo chống mỏi mê rồi
Bìm bịp kêu nước lớn
Nào ta đỗ bến thôi*
Bếp phù sa lên khói,
Thúc giục gọi tôi về
Gần một đời lưu lạc,
Sao chưa trở lại quê?
* Bìm bịp kêu nước lớn em ơi
Buôn bán không lời chèo chống mỏi mê
(Ca dao)
Một thời đã xa
Một ngăn tủ nhỏ khóa rồi,Bao nhiêu ký ức một thời tuổi thơ
Thương tôi biết mấy dại khờ,
Bờm xanh ngựa tía dọc bờ sông chơi
Lâu rồi tưởng mới đây thôi
Đồng thơm hương lúa một thời đã xa
Trĩu hương ổi chín vườn nhà
Thơm từ lúc trẻ, lúc già vẫn thơm
Trốn tìm nhau núp gốc rơm,
Bạn đồng ấu cũ biết còn ai không?
Nôn nao nỗi nhớ se lòng
Cởi trần tắm gió tắm sông tràn trề
Lăn chưa hết một vòng bi,
Đạn bom đâu đã kéo về nơi nơi.
Bắt đầu một cuộc giạt trôi,
Tôi lăn lóc giữa phố người đó đây
Một viên phấn trắng cầm tay,
Áo cơm đè nặng thân gầy bao năm
Lắm phen nên tứ nên vần,
Tuổi thơ vọng mãi trong ngần thiết tha.
Trần Ngọc Hưởng
Nguồn: Tác giả gửi
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét