Làng đô thị hóa
Làng xưa hóa phố mới rồi,Đi qua dự án bao người trắng tay
Nhà xưa thành lộ nhựa này,
Vườn xưa thành dãy nhà xây… tần vần
Chuối dừa hết chốn dung thân
Làng quê đã biến mất dần nơi nơi.
Trăng xưa đã trả lại trời,
Còn đây ánh điện chói ngời vô tâm
Bắt đầu cuộc sống thị dân,
Bê tông cổng sắt nhà tầng… ngước trông
Lấp san cống rảnh tắc dòng
Loa đài xe cộ mỏ hồng mắt xanh
Cà phê nhạc sống xập xình,
Điểm tô chùa miễu, kinh doanh thánh thần
Đổ vào thành phố kiếm ăn
Người lao động vẫn gian truân bọt bèo.
Sá chi cách biệt giàu nghèo,
Vô tâm lũ trẻ vèo vèo phóng xe
Lâu lâu có kẻ xa về
Lơ ngơ tìm hỏi đâu quê cũ mình?
Đâu là chỗ dựa tâm linh,
Chỉ còn tưởng bóng mơ hình đó thôi
Làng đô thị hóa mất rồi,
Tuổi già các cụ đứng ngồi đăm chiêu…
Thèm chút hương quê
Giữa lòng phố lạ trưa nay,Khói nghi ngút khói mù bay bốn bề…
Đốt đồng ngọn khói làng quê,
Dưng không sao lại lạc về tận đây?
Người người bình thản bước đi,
Ta nghe phảng phất chút gì… hương quê
Lao xao cơn tỉnh cơn mê,
Mênh mang khúc cố hương hề… mênh mang
Ta như đang trở lại làng,
Nắng xưa hoa cải trổ vàng bến sông
Chín ươm ngọn lúa đỏ đồng,
Nồi cơm gạo mới cháy hồng lửa rơm.
Mở vung ra nức mùi thơm
Nôn nao lòng kẻ ly hương dạt dào…
Tô canh rau ngót ngọt sao
Cá rô kho tộ tuôn trào hương quê
Bao năm chưa một lần về,
Dấn thân sương gió mà tê tái lòng
Trưa nay, trên bước ruổi giong,
Ôm choàng lấy chút hương đồng hương quê
Trần Ngọc Hưởng
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét