Trần Ngọc Hưởng
Ai không có một dòng sông,
Một đời trầm lắng chảy trong hồn mình.
Miệt mài nước mải miết xanh,
Thả từng con sóng nuôi tình hoài hương.
Trong tôi dòng Cửa Tiểu buồn,
Lục bình tím nở vấn vương lở bồi
Ngọn vàm Tam Lạch chiếc nôi,
Đong đưa đùm bọc từ tôi chào đời
Mảnh vườn mái lá xanh tươi,
Bên sông thổi lộng một trời gió sông.
Đạn bom lửa khói mịt mùng,
Tôi bơi ngược gió phiêu bồng chơi vơi
Đi đâu đầu đất cuối trời,
Lòng luôn nhắc nhớ mình người nhà quê
Như thời chân đất nón mê,
Quê hương đồng ấu tràn trề tình thân
Thói đời trọng phú khinh bần,
Tôi thân thiện cả, tôi gần nhà quê
Hồn năm tháng cũ cuộn về,
Theo tôi lối tỉnh đường mê … lâu rồi.
Trần Ngọc Hưởng
Chủ Nhật, 21 tháng 9, 2014
Thứ Năm, 18 tháng 9, 2014
Hồn năm tháng cũ... -Thơ TRẦN NGỌC HƯỞNG
* Thơ TRẦN NGỌC HƯỞNG
Ai không có một dòng sông,
Một đời trầm lắng chảy trong hồn mình.
Miệt mài nước mải miết xanh,
Thả từng con sóng nuôi tình hoài hương.
Trong tôi dòng Cửa Tiểu buồn,
Lục bình tím nở vấn vương lở bồi
Ngọn vàm Tam Lạch chiếc nôi,
Đong đưa đùm bọc từ tôi chào đời
Mảnh vườn mái lá xanh tươi,
Bên sông thổi lộng một trời gió sông.
Đạn bom lửa khói mịt mùng,
Tôi bơi ngược gió phiêu bồng chơi vơi
Đi đâu đầu đất cuối trời,
Lòng luôn nhắc nhớ mình người nhà quê
Như thời chân đất nón mê,
Quê hương đồng ấu tràn trề tình thân
Thói đời trọng phú khinh bần,
Tôi thân thiện cả, tôi gần nhà quê
Hồn năm tháng cũ cuộn về,
Theo tôi lối tỉnh đường mê … lâu rồi.
Trần Ngọc Hưởng
Thứ Bảy, 13 tháng 9, 2014
Trốn tìm - Thơ TRẦN NGỌC HƯỞNG
* Thơ TRẦN NGỌC HƯỞNG
Năm, mười, mười lăm, hai mươi…,
Ngày thơ hai đứa mình chơi trốn tìm,
Đừng he hé mắt nha em,
Nhắm nghiền lại hãy thốt lên năm mười
Thế là tội nghiệp em tôi,
Nhắm sao chẳng biết mà hồi mở ra
Tìm hoài quanh quẩn sân nhà,
Gốc rơm, bụi chuối,… chẳng ra dáng hình
Bờ cau già mãi nín thinh,
Hỏi gì cây vú sữa xanh lặng lời
Tìm gì cạn cả cuộc chơi,
Mà em chưa bắt được tôi một lần
Năm mười đếm đến một trăm,
Những mòn mỏi đợi tìm gần kiếm xa.
Lòng quê em những thật thà
Bao giờ mới hiểu được ra xa gần
Lớn lên vào cuộc gian truân,
Long đong lắm nỗi mấy lần giạt trôi
Biệt ly gần một vòng đời,
Thì ra hai đứa vẫn chơi trốn tìm
TRẦN NGỌC HƯỞNG
Thứ Tư, 10 tháng 9, 2014
Tuổi thơ ngọt ngào. - Thơ TRẦN NGỌC HƯỞNG
* Thơ TRẦN NGỌC HƯỞNG
Mùi thơm rơm bổi ngây ngây,
Bềnh bồng như bước trên mây bềnh bồng
Mặt nghiêng áp xuống mặt đồng.
Tai nghe rõ tiếng phập phồng đường quê.
Mùi thơm hăng hắc tư bề,
Uốn cong đòn gánh tràn trề mùi thơm
Tuổi thơ rải dọc lối rơm,
Mỗi năm hai vụ vàng hươm mùa vàng
Đường làng bước rộn âm vang,
Thổi kèn ống rạ minh mang ruộng đồng
Có bao giờ bé lại không?
Lòng đang đồng vọng giấc hồng ngày xanh
Bao cây hoa dại giựt mình,
Hỏi vay bướm trắng chút tình ngày xưa
Đường làng nợ nắng ơn mưa,
Mơn man kỷ niệm cho vừa vấn vương
Sáng lên bóng dáng ngôi trường
Một mình mà chẳng cô đơn bao giờ
Hồn quê xưa đã mịt mờ
Nơi tôi gửi trọn tuổi thơ ngọt ngào.
Trần Ngọc Hưởng
Thứ Bảy, 6 tháng 9, 2014
Trần Ngọc Hưởng
Sài gòn hoa lệ rực đèn màu,
Ngày đó tụi mình đã gặp nhau.
Mộng lớn ngút trời ta với bạn
Hai bàn tay trắng bíết về đâu
Làm thơ đăng báo cùng chia sẻ,
Thân phận da vàng cuộn kẽm gai
Chinh chiến bùng lên từ mấy độ,
Hỏa châu thao thức những đêm dài
Ta mơ bục giảng tay cầm phấn,
Bán cháo phổi mình đủ ấm thân
Bạn đổi sức mình thành gạo trắng
Buồn trông tuổi trẻ cứ vơi dần
Tuổi hoa ngày đó ta cùng bạn
Góp bút vui chung một mái nhà
Quyên Di, Trinh Chí, Hoàng Đăng Cấp…
Một thuở sum vầy… bạn hữu ta
Bỗng đâu bão lớn tơi bời đến
Mình bặt tin nhau buổi mất còn
Xuống ruộng lên bờ đâu kể xiết,
Cơm lo từng bữa gạo từng lon
Bạn cũ đôi thằng còn ở lại
Đứa làm quan lớn đứa giàu to
Ta lây lất sống bằng thơ thẩn
Cũng ấm lòng theo lũ học trò
Đâu phải là ta không nhớ bạn,
Nhớ nhiều cảnh khó cũng đành thôi
Phút nào bất chợt lòng se hẳn
Một thuở Sài gòn… thương nhớ ơi!
Tới chừng gặp lại thì thôi đã
Bốn chục năm trôi trắng mái đầu
Thơ thẩn vẫn còn đeo đuổi mãi,
Hai thằng khốn khó khác chi nhau
Cầm tay còn biết cười hay khóc,
Thanh bạch ừ thì ta hãy vui
Gần cạn kiếp người ai chẳng biết
Chìm trong khốn khó chỉ nên cười
Nâng ly quên hết đời dâu bể,
Ngửng mặt ngóng trời mây trắng bay
Ta vốn ngày thường không thích rượu
Cũng xin cùng bạn một lần say
Trần Ngọc Hưởng
Sài gòn hoa lệ rực đèn màu,
Ngày đó tụi mình đã gặp nhau.
Mộng lớn ngút trời ta với bạn
Hai bàn tay trắng bíết về đâu
Làm thơ đăng báo cùng chia sẻ,
Thân phận da vàng cuộn kẽm gai
Chinh chiến bùng lên từ mấy độ,
Hỏa châu thao thức những đêm dài
Ta mơ bục giảng tay cầm phấn,
Bán cháo phổi mình đủ ấm thân
Bạn đổi sức mình thành gạo trắng
Buồn trông tuổi trẻ cứ vơi dần
Tuổi hoa ngày đó ta cùng bạn
Góp bút vui chung một mái nhà
Quyên Di, Trinh Chí, Hoàng Đăng Cấp…
Một thuở sum vầy… bạn hữu ta
Bỗng đâu bão lớn tơi bời đến
Mình bặt tin nhau buổi mất còn
Xuống ruộng lên bờ đâu kể xiết,
Cơm lo từng bữa gạo từng lon
Bạn cũ đôi thằng còn ở lại
Đứa làm quan lớn đứa giàu to
Ta lây lất sống bằng thơ thẩn
Cũng ấm lòng theo lũ học trò
Đâu phải là ta không nhớ bạn,
Nhớ nhiều cảnh khó cũng đành thôi
Phút nào bất chợt lòng se hẳn
Một thuở Sài gòn… thương nhớ ơi!
Tới chừng gặp lại thì thôi đã
Bốn chục năm trôi trắng mái đầu
Thơ thẩn vẫn còn đeo đuổi mãi,
Hai thằng khốn khó khác chi nhau
Cầm tay còn biết cười hay khóc,
Thanh bạch ừ thì ta hãy vui
Gần cạn kiếp người ai chẳng biết
Chìm trong khốn khó chỉ nên cười
Nâng ly quên hết đời dâu bể,
Ngửng mặt ngóng trời mây trắng bay
Ta vốn ngày thường không thích rượu
Cũng xin cùng bạn một lần say
Trần Ngọc Hưởng
Thứ Sáu, 5 tháng 9, 2014
Một thuở Sài gòn… thương nhớ ơi! - Thơ TRẦN NGỌC HƯỞNG
Một thuở Sài gòn… thương nhớ ơi!
* Thơ TRẦN NGỌC HƯỞNG
Sài gòn hoa lệ rực đèn màu,
Ngày đó tụi mình đã gặp nhau.
Mộng lớn ngút trời ta với bạn
Hai bàn tay trắng bíết về đâu
Làm thơ đăng báo cùng chia sẻ,
Thân phận da vàng cuộn kẽm gai
Chinh chiến bùng lên từ mấy độ,
Hỏa châu thao thức những đêm dài
Ta mơ bục giảng tay cầm phấn,
Bán cháo phổi mình đủ ấm thân
Bạn đổi sức mình thành gạo trắng
Buồn trông tuổi trẻ cứ vơi dần
Tuổi hoa ngày đó ta cùng bạn
Góp bút vui chung một mái nhà
Quyên Di, Trinh Chí, Hoàng Đăng Cấp…
Một thuở sum vầy… bạn hữu ta
Bỗng đâu bão lớn tơi bời đến
Mình bặt tin nhau buổi mất còn
Xuống ruộng lên bờ đâu kể xiết,
Cơm lo từng bữa gạo từng lon
Bạn cũ đôi thằng còn ở lại
Đứa làm quan lớn đứa giàu to
Ta lây lất sống bằng thơ thẩn
Cũng ấm lòng theo lũ học trò
Đâu phải là ta không nhớ bạn,
Nhớ nhiều cảnh khó cũng đành thôi
Phút nào bất chợt lòng se hẳn
Một thuở Sài gòn… thương nhớ ơi!
Tới chừng gặp lại thì thôi đã
Bốn chục năm trôi trắng mái đầu
Thơ thẩn vẫn còn đeo đuổi mãi,
Hai thằng khốn khó khác chi nhau
Cầm tay còn biết cười hay khóc,
Thanh bạch ừ thì ta hãy vui
Gần cạn kiếp người ai chẳng biết
Chìm trong khốn khó chỉ nên cười
Nâng ly quên hết đời dâu bể,
Ngửng mặt ngóng trời mây trắng bay
Ta vốn ngày thường không thích rượu
Cũng xin cùng bạn một lần say
Trần Ngọc Hưởng
Một thuở Sài gòn… thương nhớ ơi!
* Thơ TRẦN NGỌC HƯỞNG
Sài gòn hoa lệ rực đèn màu,
Ngày đó tụi mình đã gặp nhau.
Mộng lớn ngút trời ta với bạn
Hai bàn tay trắng bíết về đâu
Làm thơ đăng báo cùng chia sẻ,
Thân phận da vàng cuộn kẽm gai
Chinh chiến bùng lên từ mấy độ,
Hỏa châu thao thức những đêm dài
Ta mơ bục giảng tay cầm phấn,
Bán cháo phổi mình đủ ấm thân
Bạn đổi sức mình thành gạo trắng
Buồn trông tuổi trẻ cứ vơi dần
Tuổi hoa ngày đó ta cùng bạn
Góp bút vui chung một mái nhà
Quyên Di, Trinh Chí, Hoàng Đăng Cấp…
Một thuở sum vầy… bạn hữu ta
Bỗng đâu bão lớn tơi bời đến
Mình bặt tin nhau buổi mất còn
Xuống ruộng lên bờ đâu kể xiết,
Cơm lo từng bữa gạo từng lon
Bạn cũ đôi thằng còn ở lại
Đứa làm quan lớn đứa giàu to
Ta lây lất sống bằng thơ thẩn
Cũng ấm lòng theo lũ học trò
Đâu phải là ta không nhớ bạn,
Nhớ nhiều cảnh khó cũng đành thôi
Phút nào bất chợt lòng se hẳn
Một thuở Sài gòn… thương nhớ ơi!
Tới chừng gặp lại thì thôi đã
Bốn chục năm trôi trắng mái đầu
Thơ thẩn vẫn còn đeo đuổi mãi,
Hai thằng khốn khó khác chi nhau
Cầm tay còn biết cười hay khóc,
Thanh bạch ừ thì ta hãy vui
Gần cạn kiếp người ai chẳng biết
Chìm trong khốn khó chỉ nên cười
Nâng ly quên hết đời dâu bể,
Ngửng mặt ngóng trời mây trắng bay
Ta vốn ngày thường không thích rượu
Cũng xin cùng bạn một lần say
Trần Ngọc Hưởng
Đăng ký:
Bài đăng (Atom)