Trốn tìm - Thơ TRẦN NGỌC HƯỞNG
* Thơ TRẦN NGỌC HƯỞNG
Năm, mười, mười lăm, hai mươi…,
Ngày thơ hai đứa mình chơi trốn tìm,
Đừng he hé mắt nha em,
Nhắm nghiền lại hãy thốt lên năm mười
Thế là tội nghiệp em tôi,
Nhắm sao chẳng biết mà hồi mở ra
Tìm hoài quanh quẩn sân nhà,
Gốc rơm, bụi chuối,… chẳng ra dáng hình
Bờ cau già mãi nín thinh,
Hỏi gì cây vú sữa xanh lặng lời
Tìm gì cạn cả cuộc chơi,
Mà em chưa bắt được tôi một lần
Năm mười đếm đến một trăm,
Những mòn mỏi đợi tìm gần kiếm xa.
Lòng quê em những thật thà
Bao giờ mới hiểu được ra xa gần
Lớn lên vào cuộc gian truân,
Long đong lắm nỗi mấy lần giạt trôi
Biệt ly gần một vòng đời,
Thì ra hai đứa vẫn chơi trốn tìm
TRẦN NGỌC HƯỞNG
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét