Thứ Sáu, 5 tháng 9, 2014

Một thuở Sài gòn… thương nhớ ơi! - Thơ TRẦN NGỌC HƯỞNG






Một thuở Sài gòn… thương nhớ ơi!



* Thơ TRẦN NGỌC HƯỞNG


Sài gòn hoa lệ rực đèn màu,
Ngày đó tụi mình đã gặp nhau.
Mộng lớn ngút trời ta với bạn
Hai bàn tay trắng bíết về đâu

Làm thơ đăng báo cùng chia sẻ,
Thân phận da vàng cuộn kẽm gai
Chinh chiến bùng lên từ mấy độ,
Hỏa châu thao thức những đêm dài

Ta mơ bục giảng tay cầm phấn,
Bán cháo phổi mình đủ ấm thân
Bạn đổi sức mình thành gạo trắng
Buồn trông tuổi trẻ cứ vơi dần

Tuổi hoa ngày đó ta cùng bạn
Góp bút vui chung một mái nhà
Quyên Di, Trinh Chí, Hoàng Đăng Cấp…
Một thuở sum vầy… bạn hữu ta

Bỗng đâu bão lớn tơi bời đến
Mình bặt tin nhau buổi mất còn
Xuống ruộng lên bờ đâu kể xiết,
Cơm lo từng bữa gạo từng lon

Bạn cũ đôi thằng còn ở lại
Đứa làm quan lớn đứa giàu to
Ta lây lất sống bằng thơ thẩn
Cũng ấm lòng theo lũ học trò

Đâu phải là ta không nhớ bạn,
Nhớ nhiều cảnh khó cũng đành thôi
Phút nào bất chợt lòng se hẳn
Một thuở Sài gòn… thương nhớ ơi!

Tới chừng gặp lại thì thôi đã
Bốn chục năm trôi trắng mái đầu
Thơ thẩn vẫn còn đeo đuổi mãi,
Hai thằng khốn khó khác chi nhau

Cầm tay còn biết cười hay khóc,
Thanh bạch ừ thì ta hãy vui
Gần cạn kiếp người ai chẳng biết
Chìm trong khốn khó chỉ nên cười

Nâng ly quên hết đời dâu bể,
Ngửng mặt ngóng trời mây trắng bay
Ta vốn ngày thường không thích rượu
Cũng xin cùng bạn một lần say


Trần Ngọc Hưởng

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét